Hừm... con bé này thật sự rất kỳ quặc.
Tôi đã nói chưa nhỉ, tôi rất gh/ét sự hống hách của nó. Giống hệt như sư phụ của tôi đã ch*t cả trăm năm trước.
“Ta sống còn lâu hơn bà nội con mấy trăm năm, nể mặt bà ấy, nếu con chịu gọi ta là tổ tông, thì ta miễn cưỡng che chở cho con một chút.”
“Vậy tổ tông ơi, bao giờ mình quay lại gi*t cha con?”Hả???
Tôi tưởng ít nhất nó sẽ ngượng ngùng, miễn cưỡng một chút, không ngờ nó lại ra đò/n phản công như thế.
"Gi*t cha con sẽ phạm môn quy, con nghĩ kỹ có muốn gi*t không."
Không gi*t, lòng nó khó yên.
Gi*t, thì không vào được cửa ta.
Luận về phản kích, đạo hạnh nó còn non lắm.
Tuy nhiên, tên Lý B/án Tiên này đúng là có chút đạo hạnh.
Tôi đ/á/nh rơi hai chiếc răng cửa, bẻ g/ãy một tay hắn, thế mà hắn vẫn cắn ch/ặt một giới hạn không chịu buông.
Đó là, hắn chỉ lừa tiền, không lấy thứ không nên lấy.
Quả thực trên h/ồn thể hắn, tôi không cảm nhận được khí tức của công đức phù lục, nhưng tôi vẫn ra tay tà/n nh/ẫn.
Nếu không phải hắn đưa ra chủ ý tồi tệ cho Phong Thủy Sinh, Tam Nương đã không ch*t. Tam Nương không ch*t, đồ của ta cũng không mất.
Vì vậy, Lý B/án Tiên đáng đ/á/nh, đ/á/nh ch*t cũng không oan.
Tôi rút phù lục, định chơi lớn, nhưng bị Chiêu Đệ, à không, giờ nó tên Phong Bất Khuất, ngăn lại.
"Gi*t người phạm pháp, tổ tông. Để con." Nói xong, nó một nhát d/ao c/ắt đ/ứt tai phải của Lý B/án Tiên.
Không rõ nó lấy d/ao ở đâu ra. Một nhát đã khiến người ta thành tàn phế.
Lý B/án Tiên nhặt chiếc tai dưới đất, chỉ vào nó, mắt trợn trừng. Môi r/un r/ẩy hồi lâu, nhưng chẳng thốt nên lời.
Được rồi, giờ Lý B/án Tiên biến thành Lý B/án Tàn.
Tôi liếc nó, chế nhạo: "Con gi*t hắn cũng phạm pháp."
Nó bất cần: "Không sao, tổ tông, con chưa đến tuổi mạng đền mạng. Còn có thể gi*t người thêm một năm bảy tháng nữa."
Ồ, thì ra là vậy, tôi lùi một bước, nhường sân khấu cho nó.
Lý B/án Tiên thấy mình sắp mất mạng, ôm lỗ m/áu khóc lóc gào thét: “Phủ... sọ... phủ... sọ... phủ... sọ... a a a…”
Tôi gi/ận dữ đ/á hắn bay xa: “Còn đòi chọn kiểu ch*t à? D/ao không thích, còn muốn rìu bổ à?”
"Pủ tị, pủ tị." Lý B/án Tiên khóc to hơn.
Phong Bất Khuất trợn trắng mắt, giải thích: “Không phải ‘phủ sọ’! Là ‘phụt… xò’… là ‘hắn nói… hắn nói…’…”
Nó chỉ vào răng cửa, "Hụt hơi, hắn chưa quen cách nói chuyện."
Ồ, thì ra là thế.
Lỗi tại tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook