Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nói xong, Phó Tứ Niên không cho tôi kịp phản bác, ôm eo kéo tôi vào lòng.
Những nụ hôn nóng bỏng in lên bớt nước mắt khóe mắt. Tôi bị hôn đến mức nước mắt lã chã.
Giọng nói nghẹn ngào: "Phó Tứ Niên, đồ khốn! Không trả th/ù thì cậu đang làm gì? Muốn tôi nhớ lại chuyện cậu nói thích tôi? Muốn ăn tôi? Cậu vắt kiệt tôi xong lại đi lả lơi với Bạch Uyển Uyển, coi tôi là con chó cậu nuôi gọi là đến, đuổi là đi à?"
Càng nghĩ càng tủi thân. Ch/ửi đến cuối, tôi ngồi thụp xuống khóc nức nở.
Từ khi tỉnh táo đến giờ mới được hai ngày. Nghĩ đến cảnh trong truyện vì đắc tội Phó Tứ Niên khiến công ty gia đình phá sản, bố mẹ đi ứng c/ứu gặp t/ai n/ạn ch*t hết, còn tôi sống như chuột chũi rồi ch*t đường ch*t chợ, tôi run sợ. Không chỉ sợ ch*t, mà còn sợ liên lụy gia đình.
Nên tôi muốn chuộc lỗi. Xin lỗi hắn, bồi thường, kể cả bị hắn ngủ cũng cắn răng chịu đựng, coi như chó cắn. Giờ hắn lại bảo thích tôi? Ha ha! Buồn cười thật! Thích kẻ luôn b/ắt n/ạt mình? Ai tin? Hay đây là cách trả th/ù mới của hắn?
Cái đầu đang sốt của tôi vẫn còn choáng váng.
Tôi sắp phát đi/ên rồi.
Phó Tứ Niên hiếm hoi không châm chọc, khẽ ngồi xổm trước mặt: "Xin lỗi. Tôi không có ý đó, với lại tôi và Bạch Uyển Uyển không có gì. Nếu em không thích, từ nay tôi sẽ không tiếp xúc nữa. Tôi chỉ thích em, đã thích rất lâu rồi."
Chương 13
Chương 29
Chương 9
Chương 13
Chương 7
Chương 12
Chương 8
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook