"Không có gì nghiêm trọng đâu," tôi cười trấn an bà Vương, rồi lần mò vào nhà lấy một que diêm.
Bà ngoại tôi trị chứng hư, chủ yếu dựa vào "Q/uỷ môn thập tam châm" đã được tổ tiên cải tiến.
Chứng nhập h/ồn thông thường, nhiều nhất là ba châm, th/uốc đến bệ/nh tan.
Nếu cần đến bảy châm, đó chắc chắn là á/c q/uỷ rồi.
Còn từ bảy châm trở lên, bà ngoại tôi cả đời cũng chưa gặp được mấy lần, khi đó phải đấu với nhau bằng tu vi và số mệnh.
Cô bé này tuổi còn nhỏ, cơ thể yếu ớt, triệu chứng cũng không rõ ràng, tôi ước chừng không cần hạ châm, chỉ cần đả thông huyệt là được.
"Nào, em gái nhỏ, nhắm mắt lại, chị sẽ chơi một trò chơi với em nhé."
Nhân lúc cô bé nhắm mắt, tôi dùng đầu tròn của que diêm, trực chỉ huyệt Q/uỷ Cung.
Q/uỷ môn thập tam châm, châm thứ nhất - Q/uỷ Cung, chính là nhân trung.
Nhập huyệt bên trái, xuất huyệt bên phải, tôi vừa dò sang bên phải, đã cảm nhận được một vật tròn tròn.
Cô bé "a" một tiếng, giọng nói lập tức thay đổi, "Mày, đồ của n/ợ, đồ mất nết, đoạn tuyệt hương hỏa của tao."
Cái giọng nói đậm chất địa phương kia y hệt một ông lão bảy, tám mươi tuổi.
Bà Vương bên cạnh vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, "Là ông, cái con m/a ch*t ti/ệt kia! Người đã ch*t rồi mà vẫn không buông tha cháu ngoại của tôi! Muốn hương hỏa thì xuống địa ngục mà đòi, tránh xa cháu tôi ra!"
"Không có cậu nhỏ thì không được, vứt xuống sông dìm ch*t, vứt xuống sông dìm ch*t..."
Cô bé ngẩng đầu lên, miệng không ngừng lẩm bẩm, nước dãi đều chảy ra.
Bà Vương nghe xong, tức đến mức suýt ngất.
Tay tôi khẽ dùng lực, cô bé lại "ối" lên một tiếng.
"Người có đường của người, q/uỷ có đường của q/uỷ, thừa lúc tao còn nương tay, mau cút!" Tôi hung dữ nói.
Đôi mắt cô bé liếc sang một bên, âm trầm nhìn chằm chằm tôi, "Đồ mất nết này tao phải mang đi, tao muốn cháu trai có cậu nhỏ, tao muốn cháu trai..."
Tay trái tôi chợt lóe lên, hiện ra ba cây kim bạc buộc bằng sợi chỉ đỏ.
"Rư/ợu mời không uống lại thích rư/ợu ph/ạt? Đợi tao thật sự hạ châm, cháu trai của mày có cậu nhỏ hay không tao không biết, nhưng mày thì chắc chắn không còn gì nữa đâu!"
Đôi mắt tròn của cô bé trừng lớn, nhìn những cây kim trong tay tôi, đồng tử khẽ r/un r/ẩy.
"Sao, muốn thử không?"
Lực tay tôi đả thông huyệt càng lúc càng mạnh, ba cây kim bạc đó dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cuối cùng, cô bé "oa" một tiếng, nôn ra một ngụm đờm có m/áu, sau đó người như thể đã hoàn toàn tỉnh táo, bật khóc nức nở.
"Không sao rồi, không sao rồi."
Tôi vội vàng thu kim, xoa đầu cô bé, lại dò vào huyệt q/uỷ của bé, đã không còn cảm giác rung động nữa.
Bà Vương vội vàng ôm cháu ngoại vào lòng, "Ông nội ch*t ti/ệt của nó mới mất tháng trước, lúc sống đã trọng nam kh/inh nữ, không ngờ ch*t rồi còn gây họa."
"Con gái, con rể tôi không định sinh đứa thứ hai nữa, ai ngờ cái người làm ông này lại muốn lấy mạng cháu gái, thật đúng là tự làm tự chịu."
"Người đã ch*t rồi, chỉ còn lại chút ảo tưởng hão huyền cuối cùng. Giờ cũng đã tan biến hết rồi, sẽ không có chuyện gì nữa đâu."
Tôi an ủi bà Vương vài câu, bà Vương lại muốn đưa tiền cho tôi, tôi xua tay.
"Bà đã mang sủi cảo đến cho cháu rồi, coi như tiền khám bệ/nh đi."
Bà Vương cười cười, cũng không cố chấp, sau khi liên tục cảm ơn tôi, thì dẫn cháu ngoại rời đi.
Thật ra mấy năm nay, bà ngoại tôi khám bệ/nh cho hàng xóm, cũng rất hiếm khi lấy tiền.
Chương 15
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook