Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Đồ khốn nạn! Cứ cảnh cáo tao đừng bi/ến th/ái, mẹ kiếp sao mày không nói trước thằng con trai mày cũng bi/ến th/ái hả?!"
Trốn thì cứ trốn. Nhưng thằng nhóc gặp chuyện. Tôi vẫn phải quay về.
Lương Tử quả không hổ là người hiểu tôi nhất, chẳng cần giải thích dài dòng, nó chỉ lạnh lùng phẩy tay: "Cút! Cút ngay! Về mà chăm sóc con sói con nhà mày đi!"
"Cố Kiến Sơn, cả đời mày cũng chỉ khúm núm trước nó thế này thôi."
Tôi ngượng ngùng xoa xoa mũi. Cầm điện thoại lẻn đi.
Về đến nhà. Trần Dương đang trần trụi nằm sấp trên giường. Vết thương vẫn rỉ m/áu âm ỉ. Chẳng biết hắn đang ngủ hay ngất vì đ/au, mắt nhắm nghiền. Chân mày nhíu ch/ặt, tay vẫn nắm ch/ặt điện thoại.
Tôi đến gần nhìn. Màn hình vẫn dừng ở khung chat với tôi.
Tim tôi thắt lại, cảm thấy khó tả.
Tôi băng bó vết thương qua loa cho hắn. Lại chạm nhẹ vào trán. Quả nhiên sốt rồi.
Đang định quay đi gọi bác sĩ gia đình thì tay đã bị nắm ch/ặt. Tôi cúi nhìn Trần Dương: "Tỉnh rồi?"
"Anh/ Em định đi đâu?"
Hai chúng tôi đồng thanh.
Đối diện ánh mắt hoảng hốt của Trần Dương, tôi cắn môi không nói.
Trần Dương như sợ đến tột độ. Bất chấp vết thương chưa lành, hắn ngồi bật dậy ôm ch/ặt lấy eo tôi. Băng gạc sau lưng lập tức thấm đẫm m/áu.
Tôi hít một hơi lạnh toát. Vội vàng ghì ch/ặt hắn: "Đừng cựa quậy! Anh đi gọi bác sĩ, em đang sốt đấy!"
Trần Dương nghi hoặc dụi dụi đầu vào cổ tay tôi. Giọng khản đặc. Đầy vẻ oán trách: "Thật không? Anh thật sự không bỏ em sao?"
Tôi phì cười. Dùng tay cấu nhẹ má hắn: "Anh nào có nói bỏ em bao giờ? Muốn bỏ em mà vẫn cắm đầu chạy dù biết thừa em dùng khổ nhục kế à? Trần Dương, em đúng là vô tâm!"
Ừ thì.
Tôi biết Trần Dương cố tình. Cố tình không đến bệ/nh viện. Cố tình không gọi bác sĩ gia đình. Cố tình nằm đây giả bộ thảm thương.
Nhưng tôi vẫn không yên tâm, vì xem hắn như người nhà.
Một khi đã quen có người bên cạnh, chẳng ai muốn trở về cảnh cô đơn. Tôi cũng không ngoại lệ.
Hai năm trước, Trần Ca ch*t, lão đại phía Tây sợ tôi trả th/ù liền dắt đám tâm phúc chạy về phương Nam. Tôi dẫn người thôn tính toàn bộ phía Tây thành phố.
Nhưng để phòng lão tướng phía Tây thành phố quay lại ám toán, tôi đón Trần Dương về nhà, gián tiếp bảo hộ hắn.
Tính hắn lì lợm. Ít nói.
Sợ hắn không chịu nổi kích động sinh bệ/nh, tôi nghĩ đủ trò trêu chọc. Nấu cho hắn món hắn thích. Kể đủ thứ chuyện cười tồi tệ nhất. Nhưng hắn vẫn lạnh nhạt.
Băng tan hoàn toàn sau một tháng hắn ở nhà tôi, trời đổ mưa lớn, sấm chớp không ngớt.
Giữa đêm khuya. Hắn ôm gối chạy sang phòng tôi, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Ừ ờ nói: "Cố Kiến Sơn, tôi muốn ngủ cùng anh. Tôi sợ sấm."
Trong lòng tôi ch/ửi thầm "đồ ngạo kiều ch*t ti/ệt". Khóe miệng lại nhếch lên không kiềm được, đắc ý hất cằm: "Muốn lên giường à? Xin anh đi! Gọi anh bằng chú, anh sẽ đồng ý."
Tôi là huynh đệ kết nghĩa với bố hắn, hơn hắn những mười tuổi, vậy mà hắn suốt ngày Cố Kiến Sơn Cố Kiến Sơn, chưa từng gọi một tiếng "chú"!
Nay nắm được điểm yếu của hắn. Phải dạy cho hắn một bài học.
Trần Dương im lặng hai giây, đột nhiên trèo thẳng lên giường. Ôm ch/ặt eo tôi rồi nằm ép sau lưng. Đầu tựa vào lưng tôi.
Tôi sững người.
Đang định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ đầy van xin phía sau: "Anh... xin anh..."
Vô cớ. Tim tôi đ/ập lo/ạn xạ.
Chương 6
Chương 9
Chương 8
Chương 9
Chương 7
Chương 10
Chương 14
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook