Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Trì Húc đột nhiên có chút không tự nhiên. Hắn ho khan một tiếng: "Lúc đầu chỉ muốn trêu đùa anh thôi, nhưng sau này... lại muốn trêu đùa anh thêm."
"Có mấy lần, em không cần dùng ức chế tố."
Rất rõ ràng, hai kiểu "trêu đùa" này mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Ban đầu hoàn toàn là thái độ hóng chuyện. Về sau...
Tôi nhấn mạnh: "Tôi là Beta, chẳng phải em gh/ét Beta nhất sao?"
Trì Húc khựng lại, ngước mắt nhìn tôi. Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng như buông xuôi:
"Chuyện này bắt ng/uồn từ mẹ em. Xét nghiệm gen cho thấy bố mẹ em là cặp đôi có độ tương thích cao nhất, thế nhưng mẹ em… lại ngoại tình với một Beta, nên cha đã ly hôn với bà ấy."
"Suốt quãng thời gian đó, cha lạnh nhạt với em, mẹ cũng mặc kệ em. Em phải sống dựa vào cha, không thể h/ận ông ấy. Mẹ nuôi em khôn lớn, em cũng không cách nào oán h/ận bà."
"Vì vậy, em đã trút tất cả h/ận ý lên Beta. Lâu dần, nỗi h/ận này đã trở thành ký ức, thành bản năng. Nhưng tình yêu em dành cho anh, đã vượt qua cả ký ức và bản năng ấy."
"Khi em nhận ra mình yêu anh, đã không thể tự thoát ra được. Kết cục là anh lại rút lui. Khi em cố gắng buông xuôi, anh lại quay về. Chu Lệnh Gia, trò đùa nào cũng có giới hạn thôi."
Nghe những lời này, nói không xúc động là giả. Mọi uẩn khúc trong lòng bỗng chốc tan biến. Khóe mắt chợt nóng ran, tôi vội cúi đầu che giấu.
Bỗng nghe Trì Húc lên tiếng lần nữa: "Em không ngại anh coi em như NPC để "cày" suốt ba năm. Vậy anh cũng cho em một cơ hội, được không?"
Tim tôi đ/ập thình thịch, ngẩng mặt lên trong chớp mắt.
Bình luận
Bình luận Facebook