7.
Trong sảnh là ánh đèn xanh đỏ.
Tôi ngồi trong lòng Hoắc Tử An, hai chân không nhịn được mà phát run.
Càng lúc càng run dữ dội hơn.
Bốp…
Hoắc Tử An đ/ập tay lên đùi tôi, bàn tay ấm áp phủ lên đùi tôi còn vuốt ve mấy lần.
Anh ấy nghiêng đầu nói nhỏ bên tai tôi, hình như bờ môi còn chạm vào vành tai tôi.
Động tác m/ập mờ.
Chỉ là lời nói thì không dễ nghe.
“Mẹ kiếp, cô đừng có run! Tôi không kìm được cho cô đâu.”
Tôi: “…”
Tôi cũng không biết mình ngồi trong phòng đó bao lâu, ngược lại Hoắc Tử An cứ mãi cùng mấy người Hà Mộc Sinh uống rư/ợu.
Đến cuối cùng thì mọi người ít nhiều gì cũng ngà say.
Anh Vương thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn tôi, ngừa đầu uống một ngụm rư/ợu rồi chỉ vào tôi.
“Cô, uống với tôi một ly.”
Tôi ngửa đầu nhìn trời.
Giả vờ không nghe thấy.
Thái dương của anh Vương nhăn lại, sắc mặt đen lại: “Giang Tử An, người của cậu hình như không hiểu chuyện nhỉ?”
Tôi biết rõ, Giang Tử An chính là tên giả mà Hoắc Tử An dùng để làm nhiệm vụ.
Hoắc Tử An nghe thế cũng không có phản ứng gì, chỉ là anh ấy không chút hoang mang ôm lấy eo tôi, thuận thế kéo tôi vào lòng.
Tôi lập tức ngả vào lòng anh ấy, cánh tay chống lên ng/ực anh ấy, ngay lập tức tôi ngây người.
Hoắc…
Dáng người đẹp thật.
Hoắc Tử An khẽ cười một tiếng: “Anh cũng biết cô ta là người của tôi, để cô ta uống rư/ợu với anh, tôi không cho phép thì cô ta không dám đi.”
Nghe như thế tôi nghĩ phải cố gắng phối hợp với anh ấy một chút.
Cho nên tôi giả vờ đ/ấm nhẹ vào ng/ực anh ấy mấy cái: “Hứ, anh đừng hung dữ như vậy mà, người ta sợ đấy.”
Trong sảnh yên tĩnh, mấy giây sau.
Hoắc Tử An: “Ọe…”
Anh ấy nôn.
Anh ấy nôn thật.
Bởi vì giọng nói nũng nịu của tôi nghe buồn nôn sao?
Tuy Hà Mộc Sinh hơi ngạc nhiên nhưng hình như tâm trạng lại rất tốt: “Tử An à, cậu phải luyện tửu lượng thêm đấy, vậy hôm nay đến đây thôi.”
Anh ta nhìn ra cửa kêu một tiếng: “Người đâu, đưa ông chủ Giang…”
Anh ta hơi dừng lại, ánh mắt khẽ quét qua người tôi: “Còn vị tiểu thư này nữa, đưa họ ra ngoài.”
Tôi móc một tờ giấy nhỏ trong túi ra, thần không biết q/uỷ không hay nhét vào dưới đệm lót của ghế sô pha.
Sau đó tôi và Hoắc Tử An rời khỏi hội sở Thiên Lệ.
Bình luận
Bình luận Facebook