Lục Hành Vân đã giam lỏng tôi.
Đêm khuya, trong căn phòng ngủ lạnh lẽo và xa hoa, Lục Hành Vân gi/ật chiếc cà vạt, mặt lạnh như tiền hướng về phía tôi bước tới.
“Trần Mộc Ngôn, đây là lần thứ mấy em bỏ trốn rồi? Em không chịu nghe lời phải không?”
Hắn ném tôi lên giường.
Tôi lăn một cái liền đứng dậy định chạy trốn.
Nhưng hắn nhanh chóng tóm lấy gáy tôi, ấn mạnh xuống giường, cởi cà vạt ra trói hai tay tôi ra sau lưng.
“Kẻ nói dối xảo quyệt.”
“Em cứ chơi đùa tình cảm của anh như vậy sao?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào sau tai tôi.
“Anh thực sự muốn nh/ốt em lại, ngày ngày....”
Hắn cúi sát bên tai tôi, giọng điệu m/ập mờ đ/ộc á/c nói một câu.
Tôi sợ hãi đến mức đồng tử co rúm lại.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng ngày càng đi/ên cuồ/ng và ám ảnh, bàn tay nắm lấy cánh tay tôi như chiếc kìm sắt.
Tôi r/un r/ẩy dưới ánh mắt của hắn.
Đồng tử màu xám nhạt khiến đôi mắt hắn trông lạnh lùng, như hồ băng không bao giờ tan.
Nhưng chỉ có tôi biết, đó là vũng lầy nuốt chửng con người.
“Vợ, em có biết mình đẹp đến nhường nào không, đừng đòi tự do nữa, dành cả đời ở bên anh, được không?”
Đáy mắt hắn toàn là màu mực tối tăm và nhầy nhụa, như đang nhìn con côn trùng nhỏ bé vùng vẫy vô ích trong mạng nhện.
Khí chất hung á/c từ hắn tràn về phía tôi.
Tôi sợ hãi khóc thét lên.
“Lục Hành Vân, đừng…”
Bình luận đi/ên cuồ/ng tràn đến trong chốc lát:
‘A a a a a, kê ghế nhỏ ngồi xem, chuyện chính bắt đầu!’
‘A a a, cuối cùng cũng bị ngh/iền n/át thành nước rồi ha ha ha.’
‘Này, thật sự không có cách nào c/ứu vãn sao?’
‘Các người chỉ thấy tình yêu cưỡng ép, nhưng rõ ràng cậu ấy là bảo bối của nam chính mà? Vốn dĩ đang vui vẻ chuẩn bị lễ đính hôn ở nước ngoài, kết quả nghe vợ nói muốn lừa dối mình.’
‘Tức đến thế này rồi, vẫn còn giúp cậu ấy giải quyết chuyện b/ạo l/ực mạng, tài khoản chính thức của mấy nhà truyền thông kia đều bị khóa rồi.’
‘Không chịu nổi, rõ ràng cả hai đều là kẻ đáng thương mang đầy vết thương, tại sao cứ phải làm cả hai cùng tổn thương, tôi thực sự không nhìn nổi nữa.’
Bình luận chia thành mấy phe cãi nhau.
Lục Hành Vân vỗ nhẹ lên bụng dưới của tôi như đe dọa, tôi nóng bừng gi/ật mình.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bình luận được in đậm la hét vút qua:
‘Không kịp giải thích nữa! Nhanh lên! Bé, em nhanh nói em muốn kết hôn với hắn đi, kết hôn ngay lập tức, đây là cách duy nhất rồi. Nhanh nói đi! Nếu không em sẽ không muốn biết hậu quả đâu!’
“Lục Hành Vân!”
Trong nỗi sợ hãi tột cùng, tôi gần như hét tên hắn.
“Chúng ta kết hôn đi!”
Không khí im lặng vài giây, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mình.
Tôi mở mắt, đối diện thẳng với ánh mắt của Lục Hành Vân.
Khí chất hung dữ kia như thủy triều rút đi sạch sẽ, trong mắt hắn chỉ toàn là bối rối.
Hình như hắn cảm thấy mình đã nghe nhầm: “Trần Mộc Ngôn, em nói gì? Nói lại lần nữa đi?”
Tôi ôm lấy cổ hắn, nhìn lên những dòng bình luận phía trên, vừa khóc vừa nói: “Lục Hành Vân, em chỉ có anh thôi, em sẽ kết hôn với anh.”
Bình luận
Bình luận Facebook