Tôi nhìn quanh một lượt, do dự vài giây rồi tháo giày nằm xuống cạnh thằng bé.
Chiếc giường cũng không lớn.
Trước đây khi Thẩm Mục Xuyên còn nhỏ, hai người ôm nhau ngủ thì không thấy chật chội.
Nhưng giờ thằng bé đã cao hơn tôi cả cái đầu, hai người đàn ông lớn nằm trên chiếc giường nhỏ thế này thật sự hơi khó xoay sở.
Người bên cạnh quay lưng về phía tôi, không chút động tĩnh.
Sống cùng nhau bao nhiêu năm, làm sao tôi không biết, thằng bé căn bản không ngủ.
Tôi cũng không ngủ được, mắt bắt đầu cay cay, tôi chớp vài lần, nhưng vẫn chẳng thấy buồn ngủ.
Tôi không dám ngủ, sợ rằng nếu nhắm mắt rồi tỉnh dậy, sẽ phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Phát hiện ra rằng tôi vốn chưa từng sống lại, cũng không gặp lại được Thẩm Mục Xuyên...
Không biết đã bao lâu, bên cạnh vang lên tiếng nức nở khe khẽ.
Tôi khẽ nghiêng đầu, liền thấy vai của Thẩm Mục Xuyên đang run lên không ngừng.
Đúng vậy, khi tôi mất, thằng bé mới mười lăm tuổi, khó khăn lắm mới có được một gia đình, cuối cùng lại chỉ còn lại một mình.
Tim tôi thắt lại, đưa tay ôm lấy thằng bé.
Giống như trước đây, tôi ấn đầu nó vào ng/ực mình, nhẹ nhàng vỗ vai, thấp giọng an ủi.
Nhưng không biết vì sao, sau đó tiếng khóc từ một người biến thành hai, âm thanh còn ngày càng lớn hơn...
Cuối cùng, khóc đến mệt lả, cả hai giữ nguyên tư thế ôm nhau mà chìm vào giấc ngủ sâu.
4
Ngày hôm sau, vào lúc sáng sớm, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, tôi cảm thấy môi mình ngứa ran, như thể có thứ gì đó đang gặm nhấm và liếm láp.
Tôi khẽ nghiêng đầu, muốn tránh đi cảm giác kỳ quặc đó, nhưng cằm lại bị ai đó giữ ch/ặt.
Mơ màng mở mắt ra, tôi chạm phải ánh mắt của Thẩm Mục Xuyên.
Tôi gi/ật mình đẩy mạnh thằng bé ra, lau đi vệt nước bên khóe miệng, không thể tin nổi mà nói: “Em đang làm cái gì vậy?"
Thẩm Mục Xuyên không biểu cảm, nhìn chằm chằm vào tôi.
Dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng thương của tối qua chẳng còn sót lại chút nào.
Ánh mắt thằng bé gần như lạnh lùng.
Một lúc sau, thằng bé thốt ra hai chữ không rõ tiếng, sau đó lại muốn tiến tới gần.
Đầu tôi như muốn n/ổ tung, lập tức vung tay t/át thẳng vào mặt thằng bé: "Em nói cái quái gì vậy? Anh là anh trai em đấy!"
Không biết câu nói đó đã chạm đến dây th/ần ki/nh nào của thằng bé, Thẩm Mục Xuyên phát đi/ên, ghì ch/ặt tôi xuống giường: "Anh trai ư? Khi anh làm con chó trung thành của Lâm Tư Vũ, bỏ mặc em một mình ở trường, anh có nghĩ đến anh là anh trai em không?"
Bình luận
Bình luận Facebook