Cũng may ngày hôm sau là chủ nhật, tôi cứ tưởng Hồ Tuyệt Hưởng sẽ về trường, chưa từng nghĩ là nhận được cuộc điện thoại của người phụ trách.
Chị ta tức gi/ận: “Ôn Tầm, lời tôi nói, em không nghe thấy hay sao? Chẳng phải lần trước tôi đã nói với em, phải cố gắng giữ mối qu/an h/ệ với bạn cùng phòng?”
Trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên đúng như dự đoán, câu tiếp theo của người phụ trách là: “Hôm nay Hồ Tuyệt Hưởng đến phòng làm việc tìm tôi, em ấy cũng muốn xin đổi phòng! Mối qu/an h/ệ của hai em chẳng phải rất tốt sao? Bây giờ lại chuyện gì nữa đây?”
Tôi vội vàng chạy đến phòng làm việc của người phụ trách.
Người phụ trách thao thao bất tuyệt dạy dỗ tôi.
Nhân lúc chị ta đi vệ sinh, tôi lén dùng wechat trên máy tính chị ta gửi tin nhắn cho ba người Hồ Tuyệt Hưởng, Vương Nhã Chi, Lạc Minh Tâm, thông báo bọn họ đến phòng làm việc ngay lập tức để điền tờ đơn xin đổi phòng.
Sau khi gửi tin nhắn xong, tôi xóa lịch sử trò chuyện, rồi cài đặt tin nhắn của bọn họ thành im lặng, để tránh bị người phụ trách phát hiện hành động của tôi.
Làm xong hết mọi thứ, tôi phi nhanh đến lầu một chờ sẵn, thành công hẹn gặp được ba người họ.
Tôi đã từng thử nói chuyện với bọn họ rất nhiều lần, nhưng, mỗi lần tôi xuất hiện, bọn họ kéo bạn học khác rời đi, vốn không muốn cho tôi có cơ hội nói chuyện.
Bây giờ, tôi chặn ba người họ lại.
“Tớ chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các cậu lại tránh mặt tớ?”
Đối mặt với sự chất vấn của tôi, ba người họ xoay mặt qua hướng khác, không muốn trả lời.
“Chúng ta làm bạn bao lâu nay, nếu tớ có làm sai chuyện gì, các cậu có thể nói cho tớ biết không? Bị mọi người cô lập như thế, trong lòng tớ rất khó chịu.”
Càng nói mắt tôi lại đỏ hoe.
Hồ Tuyệt Hưởng lén nhìn tôi một cái.
Nhìn ra được, cô ấy có chút không đành lòng.
“Hưởng, ở trong phòng chúng ta, hai đứa mình thân nhất, tớ không hiểu tại sao cậu đột nhiên không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của tớ, rõ ràng trước đó một ngày chúng ta vẫn bình thường mà… có liên quan đến nữ sinh đó sao?”
Ba người họ nghe đến “cô nữ sinh đó” đồng loạt biến sắc.
“Các cậu có thể nào nói tớ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Tớ không muốn bản thân làm sai gì cũng không biết, làm ơn đấy!”
Ánh mắt cầu khẩn của tôi dừng lại trên người ba người họ, cuối cùng nhìn thẳng Hồ Tuyệt Hưởng.
Rõ ràng Hồ Tuyệt Hưởng rất lúng túng, mày cau lại, môi mím ch/ặt.
“Hưởng à, tớ chỉ muốn biết xảy ra chuyện gì thôi?” Tôi hạ giọng hết cỡ.
Biểu cảm của Hồ Tuyệt Hưởng rõ ràng không nỡ, cuối cùng cô ấy cắn răng nói ra.
“Ôn Tầm, cậu có biết tối hôm đó khi tớ đuổi theo đã nhìn thấy gì không?”
Bình luận
Bình luận Facebook