Tôi chạy một mạch từ Bắc Sơn về nhà, giữa đường không dám dừng lại lấy một hơi.
Về đến tổ nhỏ, tôi mới dám tin mình đã thoát khỏi nanh vuốt lũ chó sói.
Thật không thể tin nổi.
Mẹ từng bảo ông ngoại ngày xưa đã bị sói ăn thịt.
Vậy mà hôm nay tôi lại sống sót từ miệng sói.
Tôi núp trong tổ ấm đến chiều tà, thấy bầy sói trở về Tây Sơn đằng xa trên ngọn cây, lúc đó mới dám leo xuống.
Những hạt quả giấu dọc đường ban ngày chỉ tìm lại được vài hạt, chỗ xa hơn chẳng dám mon men.
Một hạt, hai hạt, ba hạt...
Tôi ngồi trong tổ hồ hởi đếm đi đếm lại, tổng cộng được ba mươi hạt, nào hạt dẻ, hạt hướng dương, lạc đủ cả.
Dù chẳng thấm vào đâu so với kho thông tôi dự trữ trước kia, nhưng vẫn vui lắm.
Ôm hạt dẻ to nhất, tôi lẩm nhẩm kế hoạch trước khi ngủ: Ngày mai sẽ thăm dò Nam Sơn, nghe nói bên đó có vài khóm đậu.
Ông ngoại ơi, nhất định phải phù hộ cháu nhé! Đừng để cháu gặp lại lũ sói đáng gh/ét nữa!
Bình luận
Bình luận Facebook