“Thất Khôi” vượt qua m/áu chó đen, nắm tóc tôi lôi ra ngoài.
Tôi dùng bùa, dùng gạo nếp cũng không làm cậu ta bị thương.
Cậu ta t/át tôi hai phát khiến tôi ngã xuống đất, trong miệng tôi ngập mùi gỉ sắt trong giây lát.
Tôi đứng dậy định chạy trốn thì cậu ta dùng bài vị đ/ập vào chân tôi.
Đầu gối bị đ/au, tôi ngã khuỵu xuống một cách nặng nề.
“Chú… Không phải chúng ta là người một nhà sao? Chú đừng làm hại cháu, xin chú, xin chú hãy tha cho cháu…”
Tôi vừa lùi ra sau, vừa khóc lóc van xin cậu ta.
“Ai là người một nhà với các người! Năm đó bố cô đối xử với tôi như thế, cô còn dám nói là người một nhà? Tại sao? Tại sao người ch*t năm đó không phải là các người? Sao các người lại được sống? Còn hạnh phúc như thế? Tôi h/ận các người!”
“Thất Khôi” hét ầm lên và lao về phía tôi.
Chân tôi sợ đến mức nhũn ra, khí đen thoát ra khỏi cơ thể cậu ta, mắt không còn lòng trắng, đ/ấm đ/á tôi với vẻ mặt hung á/c.
Lục phủ ngũ tạng giống như bị x/é ra, đ/au đến mức không thở nổi.
Cậu ta véo tôi, hung á/c nói: “Tôi tiễn cô xuống trước. Chẳng bao lâu nữa, bố mẹ, ông bà nội đều sẽ xuống với cô.”
Tôi vùng vẫy, muốn hét lên nhưng không được.
“Dừng lại!”
Bóng người xuất hiện sau lưng “Thất Khôi” đ/á/nh bay cậu ta.
“Thật ra cậu vẫn chưa mất h/ồn phách đâu, vẫn c/ứu được.”
“Thất Khôi” đứng dậy, nói với giọng khó chịu.
Tôi vừa ho vừa cử động cơ thể nhưng bị “Thất Khôi” ngăn lại, người c/ứu tôi lúc nãy, hóa ra lại là chú nhỏ!
Thế m/a nước nhập vào Thất Khôi là ai?
Bình luận
Bình luận Facebook