Bà tôi thực ra chẳng ngủ được chút nào, vừa nghe tôi gọi liền chạy ngay đến.
Nhưng khi bà tôi tới nơi, bóng ông tôi đã trở lại thành hình người.
Bà tôi nhíu ch/ặt lông mày, giọng khàn đặc: "Bóng ông cháu bị sao?"
Tôi nói: "Hồi nãy cháu thấy bóng ông biến thành hình lợn."
Bà tôi quát lạnh lùng: "Nói nhảm!"
Dứt lời, bà bật đèn phòng rồi bước xuống giường đất mở cửa cho ông tôi.
Ông tôi đờ đẫn cầm lấy con d/ao dưới bếp rồi phóng ra ngoài.
Bà tôi hớt hải đuổi theo: "Giờ này đêm hôm khuya khoắt, ông định làm gì?"
Tôi cũng chạy theo.
Ông tôi xách d/ao xồng xộc vào chuồng lợn, bật sáng đèn điện.
Ông tôi gằn giọng: "Lũ s/úc si/nh này! Hôm nay tao gi*t hết bây!"
Vừa dứt lời, ông nhảy phốc vào chuồng, vung d/ao ch/ém lo/ạn xạ.
Tiếng lợn kêu thảm thiết vang lên. Lợn nái to x/á/c hốt hoảng nhảy rào, đàn lợn con chạy toán lo/ạn.
Ông tôi túm lấy một con lợn sữa, phát một nhát ch/ém đ/ứt phăng đầu lợn, l/ột sống da thịt nó. Gi*t xong một con vẫn chưa hả gi/ận, ông lại vồ lấy con khác, nhấc bổng lên rồi đ/ập mạnh xuống đất.
M/áu văng khắp nền. Lũ lợn vừa còn hoảng lo/ạn giờ đột nhiên im bặt. Chúng trừng trừng nhìn ông tôi, ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống người này.
Bà tôi gi/ật lấy con d/ao, hét lớn: "Đủ rồi! Nhà này không chịu nổi cảnh náo lo/ạn nữa đâu!"
Ông tôi đẩy mạnh bà ra, chỉ tay vào đàn lợn gầm gừ: "Nhìn cái gì? Lại muốn làm phản, muốn ăn thịt người hả? Ông đây cho tụi bay toi đời!"
Nói đoạn, ông hùng hổ bỏ đi. Bà tôi dắt tôi ra, khóa ch/ặt cửa chuồng lợn.
Sáng hôm sau, ông tôi dậy từ tờ mờ, đ/á/nh xe ngựa đi. Mãi trưa mới trở về.
Ông dẫn về một tên đồ tể. Tên này tôi quen mặt, hắn thường đến m/ua lợn rồi mang thịt lên phố b/án.
Ông tôi còn kêu thêm mấy người làng đến phụ, trói ba con lợn trong chuồng lại. Đúng ba con lợn đã cắn ch*t chú tôi năm ngoái, răng chúng vẫn còn dính m/áu chú.
Ông tôi hút một hơi th/uốc lào dài, nói: "Thằng Cột, ông biết mày gi*t lợn có nghề. Hôm nay cho ông xem thử tay nghề. Tao không muốn lũ s/úc si/nh này ch*t dễ dàng, sẽ trả thêm tiền."
Trần Đồ Tể nhoẻn miệng: "Chú yên tâm, cháu sẽ chiều ý chú."
Mấy người khiêng con lợn nái lên bàn gỗ. Lợn mẹ rống lên thảm thiết. Hắn nhẹ nhàng rạ/ch một đường dọc bụng, m/áu chẳng chảy giọt nào. Lưỡi d/ao từ từ di chuyển, tiếng lợn rên rỉ càng lúc càng yếu ớt.
Chương 40
Chương 12
Chương 18
Chương 7
Chương 18.
Chương 6
Chương 17
Bình luận
Bình luận Facebook