Trộm Tim

Chương 11.2

04/07/2024 17:41

Một tuần sau đó, buổi tối tôi ngồi dựa vào bàn, Phó Kinh đang họp trực tuyến bên cạnh.

Tôi đang gật gù ngủ gục thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên dữ dội.

Tiếp theo đó là tiếng khóc của Bạch Xảo Xảo: “Chị, xin chị c/ứu tôi với.”

Tôi căng mặt ra: “Tôi sẽ không c/ứu cô, đồ lừa lọc.”

Sau đó tôi cúp điện thoại.

Phó Kinh liếc nhìn tôi với ánh mắt muốn hỏi: Chuyện gì thế?”

Tôi đưa anh xem lịch sử cuộc gọi, còn chưa kịp nói câu nào thì Bạch Xảo Xảo đã gọi lại.

“Cô có phiền không…”

Lần này giọng nói của Bạch Xảo Xảo tràn đầy h/oảng s/ợ: “Ai có thể đến c/ứu tôi với…”

Tiếng khóc xen lẫn tiếng roj và tiếng la hét.

Tôi và Phó Kinh đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi đều nhận ra tình hình không đúng lắm.

Phó Kinh kết thúc cuộc họp trực tuyến, anh cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh khoác lên người tôi rồi nắm tay tôi đi ra ngoài.

“Anh có biết cô ta ở đâu không?”

“Anh không biết.” Phó Kinh chỉnh lại chiếc mũ áo khoác trùm đầu cho tôi: “Anh gọi cảnh sát.”

Đến khi cảnh sát tìm thấy Bạch Xảo Xảo thì cô ta bị thương khắp người, chỗ nào cũng bị đ/á/nh bầm tím, cô ta đang nằm bẹp trong một căn hộ sang trọng.

Khi nhìn thấy tôi thì cô ta lao về phía tôi rồi khóc rống lên.

Mái tóc dài đen mượt của cô ta giờ đã biến thành cái tổ chim: “Cảm ơn, cảm ơn cô.”

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra vết thương cho cô ta, phát hiện ra ngoài những vết thương ngoài da thì còn có dấu hiệu bị xâm phạm ở vài bộ phận, nhưng vì cô ta đã liều mạng chống cự cho nên đối phương đã không thực hiện được hành vi.

Bạch Xảo Xảo nhắm mắt nằm trên giường bệ/nh, thỉnh thoảng cơ thể lại r/un r/ẩy.

Thậm chí cô ta còn không thể ngủ yên giấc được.

Phó Kinh biết được nguyên nhân vụ việc từ phía cảnh sát.

Sau khi tôi và Bạch Xảo Xảo cãi nhau thì cô ta có đến tìm Phó Kinh mấy lần, cô ta phát hiện ra mình đã hiểu lầm anh nhiều năm như vậy nên muốn tìm cho bản thân một lối thoát khác.

Nhưng trong mấy năm đầu vừa bước ra đời thì cô ta đã sống yên ổn dưới sự che chở của Phó Kinh, rõ ràng chút khôn ngoan đó của cô ta không đủ chống chọi với giới giải trí chỉ biết ăn tươi nuốt sống người khác.

Các đây không lâu cô ta đã bị ông chủ của một công ty giải trí lừa ký hợp đồng.

Ông ta nói sẽ đưa cô ta ra nước ngoài phát triển nhưng khi vừa xuống máy bay thì hộ chiếu và điện thoại của cô ta đã bị tịch thu.

Mọi chuyện xảy ra sau đó chính là cuộc khủng hoảng dư luận xảy đến với Phó Kinh.

Nhưng khi nhìn thấy mối qu/an h/ệ của hai chúng tôi ổn định, kế hoạch không thành công, thế là đối phương lại trút gi/ận lên người Bạch Xảo Xảo.

Nếu như cô ta không thông minh lén lấy tr/ộm điện thoại và gọi cảnh sát thì nói không chừng bây giờ cô ta đã gặp họa rồi.

Vào một buổi chiều đầy nắng, tôi đang định mở cửa phòng bệ/nh thì bất chợt nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau dữ dội.

Nói đúng hơn là lời buộc tội đơn phương từ phía Bạch Xảo Xảo: “Tôi không đi, tôi đang là diễn viên.”

Người đàn ông cười lạnh: “N/ão cô hỏng rồi à?”

Anh ta hừ lạnh, giọng nói nghiêm túc: “Đi du học cùng tôi, cô muốn bao nhiêu tùy em.”

“Tôi không hề thích anh.”

Người đàn ông im lặng hồi lâu rồi đột nhiên bùng n/ổ: “Em không thích tôi mà còn tán tỉnh tôi à? Sáng nào em cũng hỏi tôi ăn sáng chưa, trời lạnh thì nhắc tôi mặc thêm quần áo, Bạch Xảo Xảo, em nói đi, nếu em không có ý gì với tôi thì em nhắn như vậy làm gì hả?”

Tôi: “…”

Phó Kinh: “…”

Cô ta đi tán tỉnh đại trà.

Bạch Xảo Xảo không nói gì nữa.

Người đàn ông xoa mái tóc rối bù của mình rồi đứng lên, lạnh lùng nói: “Được, ông đây không cần người phụ nữ nào cả, tôi cũng thật rẻ mạt thì mới ngàn dặm xa xôi chạy đến đây gặp cô.”

Phó Kinh kéo tôi qua một bên, anh ôm tôi vào lòng rồi ra hiệu im lặng.

Bạch Xảo Xảo: “Hu hu…”

Bên trong vang lên một tiếng “ầm”, người đàn ông đã vào cửa: “Mẹ kiếp, em khóc nữa thử xem?”

Bạch Xảo Xảo càng khóc to hơn.

Tôi vội vàng chạy vào trong: “Cậu ta sẽ không đ/á/nh người chứ?”

Phó Kinh kéo tôi lại: “Để xem sao đã.”

Sau đó bên trong không có tiếng động nữa, tôi dựa vào khung cửa như kẻ tr/ộm, lén lút lắng nghe động tĩnh ở bên trong phòng, qua khe cửa tôi nghe hai người họ lẩm bẩm.

“Được rồi được rồi, tôi sai rồi, tôi không m/ắng em nữa.”

“Anh vừa m/ắng tôi đấy.”

“Phải, là tôi sai, vậy em đ/á/nh tôi đi được không?”

Phó Kinh ghé sát vào tai tôi cười nói: “Em hiểu gì không, đây gọi là tình thú.”

Tôi bị anh kéo đi, trên đường đi tôi hơi trầm tư.

Vừa lên xe thì tôi mở miệng nói mà không suy nghĩ: “Ồ ồ…”

Phó Kinh sững sờ, anh quay đầu lại nhìn tôi: “Em ồ cái gì chứ?”

“Không phải anh nói tình thú à?”

Anh mím môi: “Thiển Thiển, em và cô ta khác nhau.”

“Khác như thế nào?”

Anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống rồi thì thầm vào tai tôi: “Anh càng thích em khóc vào lúc đó hơn, càng khóc dữ dội hơn thì anh càng thích.”

Danh sách chương

5 chương
04/07/2024 17:43
0
04/07/2024 17:42
0
04/07/2024 17:41
0
04/07/2024 17:41
0
04/07/2024 17:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận