12.
Bài phát biểu đó, tôi đã kết thúc một cách tốt đẹp.
Tiếng vỗ tay liên tục vang lên khi hạ màn, tôi mỉm cười và cảm ơn.
Nhưng suy nghĩ của tôi không ở đây.
Tôi nhìn xuống bên dưới sân khấu.
Lâm Kỳ một thân váy trắng bị Giang Thư Hoài nắm tay rời đi, Lục Chiêu ở phía sau cô, có chút luyến tiếc mà gi/ật nhẹ mái tóc đuôi ngựa của cô.
Thế nhưng tại sao, tại sao ánh đèn sân khấu đang chiếu vào tôi. Tôi không bị tuột dốc, tôi không làm mình x/ấu hổ.
Vậy mà tâm trạng của tôi.
Vẫn bị sự thất vọng lớn đến mức có thể dời núi lấp biển nuốt chửng.
…
Vài ngày sau, Giang Thư Hoài bất ngờ đến tìm tôi.
Thực sự, tôi không có nhiều thời gian để dành cho vấn đề tình cảm.
Không có Giang Thư Hoài vẫn sẽ có những người đàn ông khác thay thế hắn.
Nhưng khi nhìn chằm chằm vào giao diện tin nhắn.
Tôi chợt nhận ra mình có hơi không buông bỏ được hắn.
Đúng, tôi đã từng hẹn hò với hắn, lúc đầu thực sự chỉ là vì tương lai của mình, sau này, tôi thật sự có chút thích hắn ta.
Tôi ôm một chút hy vọng, hy vọng rằng hắn sẽ quay đầu nhìn lại tôi.
Hoặc là phát hiện ra rằng không có khả năng tôi b/ắt n/ạt em gái mình.
Nhưng tôi bị hắn gọi đến một phòng tập thể dục ở khá xa.
Sau đó, hắn ta nắm lấy cổ tay tôi và nói:
“Lâm Hạ, em có thể buông tha cho em gái em được không?”
“Tại sao em lại tung tin đồn rằng em gái em là kẻ thứ ba đã xen vào mối qu/an h/ệ của chúng ta?”
“Chúng ta đã chia tay rồi, em có biết x/ấu hổ không Lâm Hạ?”
Tôi chớp chớp mắt, gần như bị chọc gi/ận đến bật cười.
Một chút sự lưu luyến dành cho hắn ngay tại giây phút này đã biến mất hoàn toàn.
“Không phải, Giang Thư Hoài, anh nghe tin đồn đó từ ai vậy?”
Hắn chế nhạo: “Không phải em thì còn ai nữa?”
“Em gái em tốt bụng như vậy, luôn khen ngợi em trước mặt anh.”
“Em có thể đừng dùng suy nghĩ hạn hẹp của mình để chế nhiễu em ấy nữa không?”
“???”
Tôi tức đến sắp n/ổ tung.
“Hai người ngày ngày đi chung với nhau, ai nhìn mà không gai mắt, tại sao nhất định phải đổ lên đầu tôi?”
Hắn nhếch mép ném cho tôi một nụ cười lạnh.
“Lộ bản chất rồi sao Lâm Hạ? Để tôi nói cho em biết, em gái em ngây thơ và tốt bụng hơn em rất nhiều.”
“Tôi sẽ không để em làm tổn thương em ấy.”
“Cả đời này, tuyệt đối không!”
“???”
Tôi vừa muốn ch/ửi rủa một trận, đáp lại lại là tiếng đóng sầm cửa.
Đến khi tôi đến kéo cửa, chợt phát hiện mình không thể mở được nữa.
??? Hắn ta nh/ốt tôi ở đây rồi?
Đây là lần đầu tiên tôi mất cảnh giác như vậy.
Tôi kéo mạnh cửa, phát ra tiếng động, hét lớn.
“Này! Giang Thư Hoài! Anh quay lại cho tôi!”
“Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?!”
“Anh!!”
“Anh bị ng/u à?”
Dù sao cũng không có ai, tôi ch/ửi bới vô cùng sảng khoái.
Tôi đ/á mạnh vào cánh cửa đang khóa, phòng tập này ở rất xa, thường không có người qua lại.
Tôi đã giả vờ làm một cô gái ngoan trong thời gian dài rồi, vừa hay để cho bản thân mình trút gi/ận.
Khi tôi đ/á đến kiệt sức và sống mũi bắt đầu cay cay.
Bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng cười khúc khích.
“Lâm Hạ?”
“Thì ra cô là một người con gái như vậy.”
Bình luận
Bình luận Facebook