17.
Ở hiện thực, Hoắc Tử An có tên thật là Hà An.
Cái tên này vô cùng quen thuộc với tôi, giống hệt người bạn cùng bàn của tôi hồi trung học.
…
Lúc tôi đến thành phố đó thì anh ấy đã đến sân bay đón tôi.
Trong đám người, tôi liếc mắt đã nhìn thấy anh ấy.
Hà An hào hoa phong nhã cùng với hình ảnh Hoắc Tử An l/ưu m/a/nh ranh mãnh không ngừng đan xen nhau trong đầu tôi, cuối cùng biến thành người đứng trước mắt tôi.
Anh ấy yên lặng nhìn tôi: “Đã lâu không gặp.”
Tôi mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
…
Vận mệnh thường kỳ diệu như vậy đấy.
Rất lâu sau này tôi vẫn thường hay nhớ đến đoạn thời gian đã trải qua này.
Tôi cảm thấy có lẽ Hà An chính là phúc tinh mà thượng đế phái đến c/ứu vớt cuộc đời tôi.
Nhiệm vụ đầu tiên anh ấy đã hoàn thành khá dễ dàng, cho nên thượng đế lại ban cho anh ấy thêm nhiệm vụ khác khó hơn.
Nhưng mà tôi cũng là người có ơn tất báo.
Lúc tôi đến thành phố này tìm anh ấy thì tôi đã chuẩn bị cho mình một cái đầu đầy đủ tỉnh táo rồi.
Trước khi đi, tôi còn có thể mặt không biến sắc hỏi anh ấy: “Muốn đi cùng em không?”
Hà An: “Anh...”
Tôi: “Em là phú bà đây.”
Hà An: “Chờ anh một ngày, anh đi từ chức.”
(Hoàn)
Bình luận
Bình luận Facebook