Buổi tối khi anh bạn đến còn mang theo đủ loại hoa quả, một hộp sữa bò, còn m/ua cả đồ chơi xếp gỗ cho Đoán Đoán. Tôi nhìn trái cây anh ấy mang đến, đây đều là mấy loại mà tôi thích ăn.
Lúc còn học đại học anh ấy từng theo đuổi tôi, thế nhưng ba mẹ anh ấy lại không thích tôi. Sau khi tốt nghiệp chúng tôi người nào người nấy kết hôn, rất hiếm khi liên lạc. Sau khi chồng tôi mất anh ấy có đến chia buồn, sau này thỉnh thoảng lại giúp đỡ tôi ít nhiều. Trong lòng tôi rất rõ, những việc mà anh ấy làm, vợ anh ấy đều không biết, thế nên tôi vẫn luôn từ chối. Lúc trước nhờ anh ấy giới thiệu bà đồng là bởi vì tôi đã hết cách rồi. Tôi không cho rằng đến bây giờ anh ấy vẫn còn có ý với tôi, chỉ đơn giản cảm thấy dính dáng với người ta quá nhiều không phải chuyện gì tốt cả.
Chúng tôi câu được câu chăng trò chuyện một lúc, Đoán Đoán ở bên cạnh chơi xếp gỗ. Tôi dẫn anh ấy đi tham quan căn nhà một vòng, đặc biệt dẫn anh ấy vào căn phòng cất giữ đồ sưu tầm. Bạn tôi chẳng nói gì hết.
Bước vào phòng ngủ, ánh mắt anh ấy liền chạm phải chiếc đàn piano.
“Anh nhớ, lúc chúng ta còn học năm hai có tham gia một buổi biểu diễn văn nghệ, em mặc chiếc váy màu trắng, đàn bản nhạc “Lời cầu nguyện của thiếu nữ”.” Anh ấy nói.
Tôi chỉ mỉm cười, không đáp lời.
“Con gái bây giờ theo em học đàn sao?” Anh ấy lại hỏi.
“Vâng.” Tôi đáp.
“Đoán Đoán.” Anh ấy hào hứng kêu lên: “Lại đây, đàn cho chú nghe một bài được không, để chú xem xem bé con với mẹ ai đàn hay hơn nào.”
“Con bé không chịu tập, đàn không tốt.” Tôi đáp, nhưng bởi vì anh ấy đã nói như vậy nên tôi vẫn gọi Đoán Đoán lại đây.
“Con đàn cho chú nghe một đoạn đi.”
Tôi cho rằng Đoán Đoán sẽ chơi “Ngôi sao nhỏ” hoặc là “Happy birthday”.
Làm thế nào cũng không ngờ được, bản nhạc “Lời cầu nguyện của thiếu nữ” lại có thể vang lên mượt mà từ cây đàn piano cũ kỹ này như thế.
Bạn tôi nhìn những ngón tay mảnh khảnh và nhanh nhẹn của Đoán Đoán lướt trên phím đàn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên: “Thật không hổ là con gái của em! Quả đúng là thần đồng âm nhạc! Anh có thể nhìn thấy bóng dáng em năm ấy!”
Toàn thân tôi như bị tê liệt, không thể nhúc nhích được.
Tôi biết trình độ của con gái mình.
Con bé không thể đàn bản “Lời cầu nguyện của thiếu nữ” được.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, tôi bỗng nhiên nhớ ra mình đã nhìn thấy chồng của bà lão ở đâu.
Trong nghi lễ trừ tà, khi tôi dùng con d/ao đ/âm vào người Đoán Đoán, trước khi khuôn mặt đen đỏ đan xen của gã kia xuất hiện, tôi đã nhìn thấy một gương mặt đàn ông.
Tôi lập tức liền hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Chồng của bà lão ch*t ở bệ/nh viện.
Ông ta để lại một cây đàn đặt ở đây.
Bà lão kia đã hoán đổi linh h/ồn trong cái x/á/c của ông cụ và Đoán Đoán nhà tôi.
Tôi muốn tiễn anh bạn đi về, sau đó gọi điện cho bà đồng.
“Không còn sớm nữa, sợ là chị nhà đang đợi anh đó.” Tôi nói với anh ấy: “Để em tiễn anh.”
“Được.” Anh ấy nhìn tôi thật sâu, sau đó đồng ý.
Hai chúng tôi bước đi trong khu chung cư, cả hai đều im lặng. Đột nhiên, anh ấy bắt lấy tay tôi.
Tôi hoảng hốt muốn tránh đi, anh lại nhét vào tay tôi một phong bì mà không nói lời nào.
Là tiền.
“Cầm lấy đi, cũng không bao nhiêu cả, em cầm lấy m/ua đồ ăn cho bé con.”
Tôi lạnh lùng từ chối.
“Là anh có lỗi với em.” Anh ấy cúi đầu xuống. Tôi cho rằng anh muốn nhắc đến chuyện trước kia, mấy lời trong miệng vừa chuẩn bị tuôn ra thì anh ấy lại lên tiếng: “Anh không biết bà đồng kia là kẻ l/ừa đ/ảo.”
“Sao cơ?” Tôi kinh ngạc.
“Em còn không biết bà ta là kẻ l/ừa đ/ảo sao?” Bạn tôi cũng hơi ngạc nhiên: “Anh còn tưởng chuyện này đã truyền đi khắp nơi...”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tôi gay gắt.
“Lớp của anh có một phụ huynh là cảnh sát, trưa nay lúc nói chuyện với học sinh, cậu ta có bép xép chuyện này, nói bà đồng kia không rõ tung tích, có lẽ đã ôm tiền chạy trốn rồi, rất nhiều người đã báo án...”
Tôi kinh ngạc chẳng nói nên lời.
“Xin lỗi Tiểu Chỉ. Lúc đó em hỏi anh, anh cũng chỉ biết nghe ngóng xung quanh, sau đó mới hỏi ra được người này... Anh thực sự không ngờ bà ta là kẻ l/ừa đ/ảo, bà ta đã lừa em bao nhiêu tiền?”
Tôi cúi mặt xuống, hít một hơi thật sâu, anh ấy vội vã bước đến vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Là lúc nào?” Cuối cùng tôi cũng có thể cưỡng ép bản thân cất tiếng: “Bà ta đã chạy từ khi nào?”
“Đại khái khoảng... ba ngày trước, có người đã đến báo án.”
Bình luận
Bình luận Facebook