Tối đó, th/uốc ức chế của Lệ Bắc Trân hết hiệu lực.
Hắn như con thú hoang hành hạ người tình đến mức phải nhập viện.
Sáng dậy, Lệ Bắc Trân ngồi thẫn thờ trên sofa.
Tôi thầm ch/ửi xui xẻo, đang định rời đi, hắn bỗng lên tiếng, giọng rệu rã: “Con của Nguyệt... Mất rồi…”
Hắn vốn kh/inh thường Alpha không kiểm soát được d/ục v/ọng, giờ chính mình lại phạm phải, còn hại ch*t con của người yêu.
Giờ chắc đang tự gh/ê t/ởm lắm.
Nhưng... Liên quan gì đến tôi?
Tôi giả vờ không nghe, bước nhanh hơn.
Lệ Bắc Trân kéo tay tôi gầm gừ: “Tôi nói con tôi mất rồi!”
Tôi đành an ủi qua loa: “Thật đáng buồn. Tiết chế nhé. Hai người còn trẻ, sớm muộn gì cũng có con lại.”
“M/ộ Trinh! Tôi đang rất đ/au lòng, em không thấy sao? Dù không phải vợ chồng, ít nhất chúng ta cũng là bạn!”
“Ngài Lệ đùa à? Chúng ta làm gì có qu/an h/ệ bạn bè?”
Tôi bắt chước điệu cười châm chọc của hắn: “Ai lại dùng cực hình lăng trì để tr/a t/ấn bạn mình chứ?”
Chúng tôi đã không còn là bạn từ lâu rồi!
Lệ Bắc Trân dùng dáng vẻ hung hăng để che đậy sự hốt hoảng: “Tôi đã nói đó là hiểu lầm! Sao em cứ cố chấp không buông!”
“Vậy ngài Lệ cứ coi như kẻ tiểu nhân hẹp hòi như tôi không xứng làm bạn ngài đi.”
Lệ Bắc Trân đột nhiên nổi đi/ên: “Không biết nịnh nọt còn chọc gi/ận tôi, đúng là không ra gì! Con của Nguyệt mất rồi, em thay em ấy sinh cho tôi!”
Hắn lôi tôi lên lầu, ném tôi xuống giường.
Tôi bất động chịu trận, dù mùi lạ trên ga giường khiến tôi buồn nôn.
Lần này hắn không th/ô b/ạo như trước, còn cọ má vào cổ tôi như thuở yêu nhau.
Nhưng tôi đâu còn pheromone Omega để phối hợp.
Lệ Bắc Trân chợt lặng đi khi nhìn thấy vết s/ẹo trên gáy tôi, dấu ấn của hắn đã bị c/ắt bỏ cùng tuyến thể.
Hắn trả th/ù bằng cách cắn x/é da thịt tôi dữ dội, tôi vẫn không phản ứng.
Bình luận
Bình luận Facebook