13
Tôi vô lực nhìn bóng lưng mơ hồ của Thẩm Minh ở xa xa, bình thường tôi biết nhảy, thân thể đã coi như tốt rồi, nhưng hắn thường xuyên tập thể hình, cơ bản mỗi ngày đều chạy bộ, cho nên tôi luôn đuổi không kịp.
Thời gian chơi sắp hết, tôi đứng tại chỗ vịn đầu gối thở dốc.
Trước mặt bỗng nhiên một mảng tối rơi xuống, tôi chậm rãi ngẩng đầu, Thẩm Minh đứng ở trước mặt tôi.
Nhìn hắn tôi không khỏi cảm thấy phiền muốn ch*t, quay đầu muốn đi, hắn duỗi tay dơ ra một lá bài yên lặng đến khi thời gian trò chơi kết thúc, dựa theo quy tắc tôi chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Tôi không tình nguyện đứng tại chỗ nhìn hắn, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, cầm ra một đống lớn thẻ đạo cụ.
“Cục cưng, lúc nãy không phải anh chạy trốn mà là anh đi tìm mấy cái này, anh muốn nói cho em biết, đồ em giấu anh đã tìm được.”
Tôi đưa mắt nhìn hắn, nói một câu hoàn toàn không liên quan: “ Đuổi không kịp anh.”
Đếm ngược bên tai vang lên, hắn giơ sú/ng sơn trong tay tôi lên để ở ng/ực mình, bóp cò, n/ổ sú/ng.
Th/uốc màu đỏ tươi n/ổ tung ở trước ng/ực của hắn.
Dải lụa rực rỡ tung bay trên đỉnh đầu tôi, âm thanh của hắn cũng theo đó mà vang lên:
“Đứng yên tại chỗ là tốt rồi, anh sẽ chạy đến như bay vì em, ở chỗ của anh em vĩnh viễn là người thắng.”
Tim đột nhiên đạp lỡ một nhịp, viên đạn kia dường như b/ắn trúng tim tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook