Đây là năm thứ ba tôi và Lục Tập yêu nhau.
Chúng tôi chuyển vào nhà mới.
Khi đó, dường như mọi thứ đều hoàn mỹ.
Mà bước ngoặt xảy ra vào cuối tuần, một buổi chiều bình thường.
Tôi đeo tạp dề, gõ cửa nhà hàng xóm.
Không hề ngờ rằng, tiếng gõ cửa lanh lảnh vui tai lại mở ra tấm màn của bi kịch.
"Ai thế?" Trong phòng vang lên tiếng nói của hàng xóm.
"Tôi là hàng xóm mới chuyển tới bên cạnh, Hà Thanh Thanh."
Ngày đầu tiên mới chuyển tới nhà trọ, tôi đã gặp người hàng xóm này.
Hắn ta tên Từ Phong, ở đối diện nhà tôi.
Khuôn mặt g/ầy gò, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, khi nói chuyện mang chút khẩu âm.
Nhìn thấy tôi đang chuyển nhà liền chủ động tới giúp đỡ, để lại cho tôi ấn tượng nhiệt tình nồng hậu.
Hồi lâu, tiếng sồn soạt trong cửa mới dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra.
Hắn ta mỉm cười chất phác: "Tiểu Hà, là cô à."
"Ừm. Tôi đang học nấu ăn, đúng lúc hết giấm mà không kịp đi m/ua, muốn xin anh."
"Tôi cũng không thường nấu cơm, cô đợi tôi tìm cho cô."
Nói rồi, hắn ta đi vào gian bếp.
Tôi mở hé cửa, đứng ở huyền quan đợi hắn ta.
"Cần bao nhiêu thế?" Hắn ta hỏi.
Tôi hơi nghiêng người: "Đủ một bữa cơm là được."
Phía sau có thứ gì đó trượt ra khỏi tủ giày.
Tôi nhanh chân nhanh tay cúi người đón lấy, một chiếc điện thoại đen tuyền vừa vặn rớt vào lòng bàn tay.
Màn hình ban đầu vốn tắt, nhưng không hề có cài đặt khóa màn hình.
Chiếc điện thoại này, không phải chiếc hắn ta thường mang.
Tôi vô tình bật màn hình điện thoại, giao diện cuộc trò chuyện nhóm hiện ra.
Tên nhóm: "Hội giao lưu giữa những người yêu mèo.”
"Tôi” đã gửi một video vào 5 phút trước.
Con mèo màu đen trắng bốn chân m/áu thịt lẫn lộn, nhìn chòng chọc vào ống kính bằng một con mắt còn lại, không hề lên tiếng phản kháng.
Mà bối cảnh trong video là một bố cục căn phòng quen thuộc.
"Tôi đói bốn ngày rồi, nó bây giờ ngoan lắm.”
"Từ đầu đến cuối chẳng chịu kêu một tiếng nào, không thú vị gì hết trơn.”
Tôi bịt miệng, tay run run nhấn mở cuộc trò chuyện nhóm, ghi nhớ dãy số.
"Tiểu Hà, sao thế?”
Gian bếp vọng ra tiếng nói của Từ Phong, còn có tiếng bước chân nặng nề của hắn ta.
Tôi nhanh chóng thoát ra giao diện ban đầu, tắt màn hình.
"Không sao, điện thoại suýt rơi xuống đất.” Tôi cười hua hua chiếc điện thoại của mình.
Từ Phong không đổi sắc nhìn điện thoại, thấy không có gì bất thường mới khôi phục vẻ mặt tươi cười: "Chỉ còn nửa túi dấm thôi, cô cầm dùng tạm.”
"Cảm ơn, ngày mai tôi trả anh túi mới nhé.” Tôi nhận lấy, song không khỏi hướng tầm nhìn về phía phòng ngủ đóng ch/ặt cửa.
Hắn ta thản nhiên nói: "Không cần đâu, tôi cũng không nấu cơm.”
"OK.” Tôi gượng cười, nhanh chóng rời đi.
Từ ngày hôm đó trở đi, ánh mắt mèo đen trắng nhìn camera cứ không ngừng xuất hiện ở trong đầu tôi.
Tôi luôn luôn nghĩ tới ở căn phòng cách mình một bức tường có một sinh linh bé nhỏ đang bị tr/a t/ấn và chịu nỗi đ/au vô cớ, khiến tôi cả ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Sau khi Lục Tập biết chuyện này, sắc mặt cũng rất khó coi, lúc đầu muốn gõ cửa cư/ớp mèo đi nhưng đã bị tôi cản lại.
Điều đáng tiếc là Từ Phong không hề cấu thành hành vi phạm tội.
Nhưng chúng tôi suy nghĩ trước sau, cuối cùng vẫn không thể thờ ơ làm thinh.
Thế là, tôi đã dùng tài khoản phụ 800 năm không động tới trà trộn vào Hội giao lưu giữa những người yêu mèo.
Sau khi có được thông tin hữu dụng, tôi nhanh chóng vạch trần trên các trang mạng xã hội.
Do Từ Phong cũng có chút tiếng tăm ở trên mạng, lại cộng thêm những lời lẽ kiêu căng, th/ủ đo/ạn tà/n nh/ẫn của bọn chúng.
Gần như không cần phải động tay gì thì chuyện này cũng đã dấy lên làn sóng lớn.
Lục Tập đã có lý do tạm giam giữ Từ Phong.
Tôi nhân cơ hội c/ứu bé mèo đen trắng đang thoi thóp hơi tàn.
Cửa phòng vốn khóa ch/ặt lại là địa ngục nhân gian cách biệt với đời.
Trong căn phòng chật hẹp tối đen, khắp nơi đều rải rác th* th/ể của mèo hoang hoặc mèo nhà, tình trạng ch*t thảm không nỡ nhìn.
Trong máy xay, thậm chí còn có vụn xươ/ng còn sót lại của mèo non.
Chỉ có một con duy nhất còn sống, đó là con mèo đen trắng.
Nó nằm lặng lẽ trong vũng m/áu, chỉ còn lại một con mắt, im lặng không lên tiếng phản kháng.
Tôi nhìn cơ thể t/àn t/ật của nó, thậm chí không nỡ lòng chạm vào.
"Đừng sợ." Tôi dịu giọng nói: "Tao tới c/ứu mày."
Nó cứ yên lặng như thế, được tối bế đến bệ/nh viện thú ý.
Trên thực tế thì nó đã không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Bác sĩ thú ý nhìn thấy nó, im lặng chốc lát: "Tôi đề nghị tiêm th/uốc trợ tử cho nó. Chi phí chữa trị cần thiết rất đắt đỏ, cho dù bây giờ có thể giữ được mạng của nó thì cũng không thể sống lâu được."
Tôi không đồng ý.
Lục Tập ôm tôi, khẽ gọi tên tôi: "Thanh Thanh."
Tôi biết, anh ấy muốn khuyên tôi.
Thế nhưng tôi không nhẫn tâm nổi.
Mạng sống là điều đáng được kính nể và tôn trọng.
Mạng sống nào cũng vậy.
Đây là một con mèo hoang, cả đời nó sống đầu đường xó chợ, màn trời chiếu đất.
Nó chỉ sống dựa vào rác của con người vứt đi, vất vả sống sót trong sự xua đuổi đ/á/nh đ/ập của con người.
Một đời ngắn ngủi của nó rõ ràng đều hèn mọn cẩn thận, nhưng vẫn nếm trải bản tính tà/n nh/ẫn tối tăm của loài người.
"Em chỉ hy vọng nó có thể cảm nhận được tình yêu của loài người một lần trước khi rời đi. Em muốn nó đến với thế giới này, ít nhất từng có người yêu thương nó một lần, dù là ngắn ngủi."
Lục Tập im lặng hồi lâu: "Được."
Sau đó, chúng tôi mang nó đi khắp các bệ/nh viện thú y.
May mắn đã giữ được mạng của nó.
Không đ/au không bệ/nh.
Hai chân trước, vẫn gắng gượng có thể hoạt động.
Bình luận
Bình luận Facebook