Cuộc gọi xuyên hai cõi của Tiểu Tình và Lương Bằng Tường kéo dài ba phút thì đ/ứt đoạn.
Tôi cầm điện thoại kiểm tra.
WeChat của Lương Bằng Tường đã biến mất.
Nhóm chat cũng không còn.
Lỗ hổng đã được vá.
Tiểu Tình ngồi thừ ra, lau vội gò má ướt: "Nguyệt D/ao, cảm ơn cậu."
Tôi hỏi: "Nói hết những gì cần nói chưa?"
"Rồi."
Tiểu Tình thở dài: "Đồ ngốc ấy, bình thường nói chuyện dây cà ra dây muốn... mà phải dồn hết tâm tư vào ba phút ngắn ngủi."
Cô ấy nghỉ học một kỳ.
Nhờ sự giúp đỡ của gia đình và tôi, dần trở lại là cô gái vui tươi năm nào.
Sau khi nhập học lại, Tiểu Tình xin được thực tập ở công ty tốt, lương cao đúng chuyên ngành.
Năm cuối, cô ấy đạt danh hiệu sinh viên xuất sắc, nhận ba offer từ tập đoàn lớn.
Chúng tôi chuyển đến cùng thành phố làm việc.
Công ty cách nhau không xa, thường xuyên ăn trưa cùng nhau, cuối tuần cùng shopping.
Cuối năm đó, chúng tôi thuê căn hộ nhỏ làm bạn cùng phòng.
Hai đứa dựa vào nhau giữa thành phố xa lạ.
Tiểu Tình không yêu đương thêm lần nào.
Mỗi khi bị hỏi, cô chỉ cười: "Tuổi này lo ki/ếm tiền là đủ vui rồi."
Tết năm ấy, tôi m/ua xe cũ chở Tiểu Tình, mèo của cô ấy và chó của tôi, hồ hởi về quê.
Cô dặn tôi: "Mùng một nhớ hẹn trước cổng khu nhà nhé."
Sáng mùng một, chúng tôi ôm đồ lỉnh kỉnh đến nghĩa trang.
"Hai năm rồi, chắc được nhận đồ cúng rồi nhỉ?"
"Chắc chắn rồi, quản lý âm phủ không thể thất hứa đâu."
Chúng tôi lần từng ngôi m/ộ.
"Bác Vương, bà Lý, bà Trương... đừng bỏ sót ai nhé."
"Yên tâm, nhớ hết rồi."
Những cái tên trong nhóm chat tôi khắc ghi.
Không dám quên một ai.
Hết.
Bình luận
Bình luận Facebook