Tra Nam Và NYC Rất Hãm Của Anh Ta

Chương 3

28/05/2024 10:48

03

Chớp mắt, năm thứ hai cấp ba sắp kết thúc, thầy chủ nhiệm mang đồng hồ đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học vào lớp, vẻ mặt ai cũng căng thẳng.

Sau buổi tập chạy giữa các lớp, tôi nhìn tòa nhà đối diện như một thói quen, và bóng dáng đó hôm nay không còn nữa.

Khi tôi trở lại chỗ ngồi, bạn cùng bàn chạm vào tôi bằng cánh tay của cô ấy, tôi mở cuốn sách và nghiêng đầu về phía cô ấy một cách cố ý.

“Cậu biết gì không? Tùy Cẩm và Hứa Dật Thanh…..” Nói rồi cô ấy ghé sát vào tai tôi, “Chia tay rồi.”

Trái tim tôi như đông cứng lại, và cái đêm ở sân hoa dành dành lại hiện lên trong tâm trí tôi…

“Sao có thể thế được?”

“Đúng vậy đó, hôm nay lớp trưởng đến văn phòng làm bài tập, nghe thấy lớp trưởng nói chuyện với hoa khôi của trường.”

Tôi đẩy đầu cô ấy ra và thì thầm: “Có lẽ chỉ là cãi nhau thôi.”

“Nếu thật sự chia tay thì quá đáng tiếc rồi.”

“Mau viết bài đi. Hôm nay mỗi môn đã phát bảy bài.” Tôi nhìn thấy Tùy Cẩm xuất hiện ở cửa liền nhanh chóng ngắt lời bạn cùng bàn.

Bạn cùng bàn của tôi liếc nhìn ra cửa và nháy mắt với tôi, không phải cô ấy đang trong tình trạng thất tình sao?

Không hề ngước mắt lên, tôi lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy kiểm tra, lấy bút ra và bắt đầu làm bài.

Kỳ nghỉ hè kết thúc, Hứa Dật Thanh và Tùy Cẩm thật sự chia tay. Nghe nói Tùy Cẩm đã ra nước ngoài.

“Ngưỡng m/ộ thật đó, không phải chịu đựng sự vất vả của năm cuối cấp ba và có thể vào thẳng một trường học danh tiếng ở nước ngoài.”

Tôi không trả lời và nhìn lên tòa nhà khoa học tự nhiên ở đối diện, tự hỏi cậu ấy thế nào rồi.

Khi chúng tôi chính thức bước vào năm cuối trung học, bầu không khí thật căng thẳng.

Thầy chủ nhiệm tìm tôi và nói rằng thứ Hai tuần sau nhà trường sẽ tổ chức buổi vận động học sinh cuối cấp, lãnh đạo các cấp sẽ tham gia để động viên học sinh.

Còn tôi với tư cách là đại diện của khoa học xã hội, tôi cần phải lên sân khấu để phát biểu.

Loại hoạt động này lần đầu tiên tìm tới tôi, nếu Tùy Cẩm còn ở đây, nhiệm vụ vinh quang này nhất định sẽ chọn hướng chạy về phía cô ấy.

Tôi gật đầu đồng ý. Thầy chủ nhiệm rất hài lòng và yêu cầu tôi làm quen với bản thảo vào cuối tuần và đến trường luyện tập vào chiều chủ nhật.

Tôi đến hội trường của trường vào chiều Chủ nhật, cầm bản thảo trên tay, đọc qua chuẩn bị làm quen với nó hai lần.

“Hứa Dật Thanh vẫn chưa tới sao?” Trưởng khoa sinh viên đi lại giữa đám đông, ánh mắt quét khắp nơi.

“Cậu ấy đến rồi, lúc vào cổng trường tôi đã nhìn thấy cậu ấy.” Một nam sinh cao g/ầy trong đám người trả lời.

“Các bạn cứ học làm quen quá trình trước đi, tôi đi ra ngoài xem xem.” nói xong trưởng khoa sinh viên rời khỏi sảnh lớn.

Sau khi đọc bản thảo hai lần, trưởng phòng đào tạo học vụ và Hứa Dật Thanh vẫn chưa đến.

Tôi cảm thấy trong hành lang hơi ngột ngạt nên tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Lúc này bầu trời có chút âm u, hình như sắp mưa.

Khuôn viên thật yên tĩnh vào những ngày cuối tuần. Những bông hoa charlotte trên tường đang nở rộ. Bức tường hoa mai mang một vẻ lãng mạn ảm đạm vào đầu mùa thu.

Tôi đến gần bức tường hoa, lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh thì nhìn thấy bóng người từ phía sau cách đó không xa.

Cậu ta ngồi trên bậc thềm, đầu cúi thấp và vai cậu ta mơ hồ co gi/ật.

Tôi đứng cách đó không xa và cũng không lại gần.

Một năm sau, tôi và bạn cùng phòng thời đại học Lam Nhụy đang xem lại cuốn “Cô gái năm đó chúng ta cùng theo đuổi” trong ký túc xá.

Đoạn kết thúc, Kha Cảnh Đằng tham gia hôn lễ của Thẩm Giai Nghi, Lam Nhụy đã rất tức gi/ận: “Sao lại không cư/ớp hôn đi chứ?”

Tôi nghĩ đến bức tường hoa của Charlotte và bóng lưng đó.

Có lẽ tôi có thể hiểu được sự lựa chọn của Kha Cảnh Đằng. Có một cách yêu là lời chúc từ xa.

Biết mình không phải người đó, thì chúc anh ấy sống tốt, sống hạnh phúc, thế thôi.

Trời đang mưa, cậu ấy vẫn chưa đứng dậy.

Tôi lưỡng lự, lấy chiếc ô trong túi ra và tiến lại gần cậu ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi đến gần cậu ấy, tôi mở ô và đứng đằng sau cậu ấy mà không làm phiền cậu ấy.

Một lúc sau, cậu ấy nhìn lên và thấy chiếc ô, rồi quay lại thì thấy tôi.

“Bạn học, buổi diễn tập đã bắt đầu rồi.”

Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu ấy, vẻ mặt không thay đổi nói: “Cuối tuần cậu lười học thuộc lòng bản thảo nên trốn ở đây học thuộc lòng à?”

Cậu ấy đứng dậy nhặt cặp sách lên: “Xin lỗi, mọi người đang đợi tôi phải không?”

“Ừm. Đều đang đợi mình cậu thôi đó, cùng nhau đi vào chứ? Kết thúc sớm và giải tán sớm.”

Cậu ấy mỉm cười, thì thầm nói: “Được.”

Tôi lấy giấy vệ sinh ra khỏi túi và đưa cho cậu ấy. “Cậu lau nước trên tóc đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Lau mắt đi. Nếu đi vào như thế này, mọi người nhìn cái cũng biết là mới khóc.

“Cảm ơn.”

Cậu ấy cầm lấy giấy, chúng tôi đã đi đến ngoài hành lang. Tôi gấp chiếc ô lại và đi về phía trước.

Đại hội vận động cho học sinh lớp 12 bắt đầu. Sau bài phát biểu của lớp trưởng, tôi bước lên sân khấu phát biểu. Thầy giáo chủ nhiệm ngồi ở hàng ghế đầu nhìn tôi với ánh mắt rất hài lòng.

Từ nhỏ tới lớn, những người lớn gặp tôi luôn khen ngợi tính tình điềm tĩnh và tính quyết đoán của tôi khi giải quyết vấn đề.

Nhưng tôi cảm thấy mình không thuộc về nơi này nên tôi cúi đầu giữa những tràng pháo tay và kết thúc bài phát biểu của mình.

Nếu Tùy Cẩm còn ở đây, những tràng pháo tay này vốn là thuộc về cô ấy, còn tôi chỉ là người thay thế cô ấy.

“Tiếp theo tôi xin mời Hứa Dật Thanh, đại diện môn Khoa học tự nhiên khối 12, lớp 3 lên bục phát biểu. Mọi người cùng hoan nghênh nhé.”

Lúc này, tiếng vỗ tay và cổ vũ trên sân khấu càng lớn hơn. Hứa Dật Thanh bước lên sân khấu và cúi chào xuống chào mọi người.

“Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô, các em học sinh thân mến…”

Tôi đứng ở hàng ghế khán giả, nhìn cậu ấy trên sân khấu, vẻ mặt vẫn trong sáng tự tin, trong lòng lại cảm thấy u sầu.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cuộc sống của chúng tôi sẽ không có giao lưu gì nữa hết.

Đại hội vận động cho học sinh lớp 12 đã kết thúc thành công tốt đẹp. Lãnh đạo các cấp đứng trên sân khấu chụp ảnh cùng các bạn trong lớp. Thầy chủ nhiệm bước tới kéo tôi về phía lãnh đạo, đồng thời cũng kéo Hứa Dật Thanh qua.

Bằng cách này, tôi đã chụp bức ảnh đầu tiên của mình với Hứa Dật Thanh, và bức ảnh vẫn được đăng trên cửa sổ quảng cáo của trường.

Những ngày tiếp theo đều ngày đêm làm đề thi đại học đang đến gần, trên mặt mỗi người đều khắc chữ tê dại.

Có hai điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới.

Ban đầu tôi nghĩ sau kỳ thi sẽ có những niềm đam mê và lễ hội, nhưng kết quả là không có chút hào hứng nào, nó nhạt nhẽo đến khó tin.

Điều thứ hai là tôi và Hứa Dật Thanh được nhận vào cùng một trường đại học.

Kỳ nghỉ hè sau năm cuối trung học này là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, tôi ngủ cho đến khi thức dậy một cách tự nhiên mỗi ngày và mẹ tôi không còn kiểm soát ch/ặt chẽ việc tôi mặc gì nữa.

Mụn trên mặt tôi cuối cùng đã giảm bớt vào mùa hè này và tôi bắt đầu nghiên c/ứu cách chăm sóc da và trang điểm để chuẩn bị cho cuộc sống đại học của mình.

Danh sách chương

5 chương
28/05/2024 10:57
0
28/05/2024 10:49
0
28/05/2024 10:48
0
28/05/2024 10:47
0
28/05/2024 10:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận