Tôi đứng canh dưới tòa nhà cũ của công ty cũ suốt hai ngày, cuối cùng cũng đợi được hắn.
Ôm bụng chạy lúp xúp tới gần, tôi bị vệ sĩ ngăn lại không thương tiếc.
"Triệu Duệ Lâm!" Tôi hét lên sốt ruột.
Trợ lý bên cạnh hắn nhận ra tôi vội quay lại, ra hiệu cho vệ sĩ buông tôi.
"Giáo sư Thẩm." Trần Khải bản năng đỡ tôi, "Hai năm không gặp, sao thầy lại thành thế này?"
Không trách anh ta nghĩ vậy.
Trước đây tôi là giáo sư trẻ nhất Đại học Q.
Năng lực chuyên môn hàng đầu, thành tựu học thuật xuất sắc.
Ngoại hình điển trai, phong cách sống tinh tế.
Còn hiện tại:
Mặt vàng như nghệ, người g/ầy trơ xươ/ng.
Quần áo rộng thùng thình.
Chẳng khác gã ăn mày là mấy.
Tôi cũng không ngờ gặp lại Triệu Duệ Lâm mình lại thảm hại thế này.
Trần Khải đỡ tôi từ từ bước vào sảnh.
Triệu Duệ Lâm đứng trong thang máy.
Dáng người cao ráo, bộ vest c/ắt may hoàn hảo tôn lên vẻ phong độ hiếm có.
Y như ngày tôi phải lòng hắn năm xưa.
Ánh mắt hắn đóng băng trên người tôi, chân mày nhíu ch/ặt.
Tôi biết hắn đang mất kiên nhẫn.
Trần Khải đỡ tôi bước vào thang máy.
Vệ sĩ thả nút giữ cửa, thang máy từ từ lên cao.
Tôi thở hồng hộc, đưa tay lau mồ hôi.
Triệu Duệ Lâm liếc nhìn, vẫn đưa cho tôi chiếc khăn tay của hắn.
"Cảm ơn." Tôi đón lấy hơi thở gấp gáp.
Mùi nước hoa gỗ ấm áp quen thuộc phảng phất trên khăn đó là mùi tôi thích nhất.
Hai năm không dài cũng chẳng ngắn.
Triệu Duệ Lâm vẫn nguyên vẹn như thuở nào.
Còn tôi đã tan nát cả hình tượng.
Bình luận
Bình luận Facebook