Chiếc hộp dưới giường Phạm Trần An, chính là vật hắn mang về từ Trường Ninh Vương phủ.
Ta mở hộp, bên trong là hình nhân bằng giấy vàng, trên người viết tên ta, xung quanh vẽ phù văn kỳ quái.
Trên hình nhân còn cắm một thanh tiểu ki/ếm toàn thân đỏ như m/áu.
Diêm Vương chẳng biết tự lúc nào đã đứng bên cạnh.
Hắn nhíu mày nhìn vật trong hộp:
"Tà thuật."
Ta hoàn h/ồn: "Cái gì?"
"Đây là Trấn H/ồn tà thuật." Diêm Vương cầm hình nhân lên giảng giải: "Trường Ninh Vương hại ngươi thảm tử, lại cực kỳ sùng tín q/uỷ thần, sợ ngươi hóa thành oan h/ồn b/áo th/ù, nên mời người dùng tà thuật trấn áp h/ồn phách của ngươi."
"Kẻ thi thuật này đạo hạnh không nhỏ, quả nhiên trấn được nhất h/ồn nhất phách của ngươi."
Ta nhìn hình nhân, bỗng hiểu ra.
Thì ra nguyên do h/ồn phách không toàn vẹn là vì thế.
Ta lại nhớ tới lời Phạm Trần An trong lao ngục Đại Lý Tự.
Hắn nói vật này có lẽ hữu dụng với ta...
Lời ấy là nói với ta, với Tô Cẩm Sắt.
Hắn sớm đã biết ta là Tô Cẩm Sắt.
Cũng biết, ta đến đây muốn gì.
Ta không muốn hắn ch*t, hắn liền không ch*t.
Hắn rất thông minh.
Nhưng kẻ thông minh như thế giờ lại giam thân ngục tối.
Diêm Vương đưa tay điểm vào hình nhân.
Khép mắt niệm chú, khi mở mắt hình nhân tự bốc ch/áy, chốc lát hóa thành tro tàn.
Một đạo kim quang từ tro tàn xông lên, nhanh chóng chui vào ấn đường ta.
Trong đầu đ/au nhói.
Khi tỉnh lại, ta thấy Hỷ Nhi nằm bất động dưới đất.
Chờ nàng tỉnh dậy, ắt sẽ quên hết chuyện tháng ngày qua.
Ta đứng cạnh Diêm Vương.
Diêm Vương cười: "Cẩm Sắt, chuyến này của ngươi thật đáng giá, lại còn tìm đủ h/ồn phách."
Ta nhìn xuống thân thể mình, ngẩng đầu hỏi:
"Vậy... ta có thể đầu th/ai rồi?"
"Được rồi."
Ta lắc đầu: "Như thế, việc được đầu th/ai là do ta tự tìm đủ h/ồn phách, vốn là điều đương nhiên."
"Còn việc ta giúp ngài dẹp bỏ tử chí của Phạm Trần An, đó mới là ân tình đáng kể."
"Ta muốn thêm một yêu cầu."
Diêm Vương gi/ật giật thái dương: "Yêu cầu gì?"
"Ta tạm thời không đầu th/ai." Ta nói: "Ta muốn đợi một người."
Bình luận
Bình luận Facebook