Bà nói xong thì nhét một lá bùa màu đỏ vào lòng tôi.
“Nhớ đó, tối nay mang nó ngủ cùng!”
Tôi thật sự thấy hơi phiền, hai người này muốn làm gì thế? Xem tôi là con hề à? Tuỳ tiện đem sống ch*t của con người ra là đùa giỡn như thế.
Mẹ chồng bất lực lấy điện thoại ra tìm ki/ếm tin tức hai hôm trước.
“Chuyến xe buýt từ thành phố B đến thành phố A gặp phải sạt lở đất, cả chiếc xe không còn ai sống sót trở về.”
Ngay lập tức tôi thấy sống lưng lạnh toát, chiếc xe đó là chuyến xe mà chồng tôi - Tống Vũ đã đi.
Đột nhiên tôi nhớ lại, tối qua, lúc Tống Vũ trở về, trên người anh ấy rất dơ, quần với giày toàn là bùn đất.
Anh ấy không nói gì, cởi quần áo rồi nằm thẳng lên giường, tôi cảm thấy chắc là anh ấy hơi mệt nên cũng không gọi anh ấy dậy.
Nửa đêm lúc thức dậy đi vệ sinh, tôi thấy anh ấy ngồi bên giường, nhìn tôi chăm chăm.
Tôi gi/ật cả mình m/ắng anh ấy mấy câu, khác mọi lần, hôm nay anh ấy không phản bác lại mà chỉ nói một câu.
“Vãn Vãn à, cũng lâu rồi không về thăm mẹ, ngày mai chúng ta về quê thăm bà ấy đi.”
Nghĩ đến đây tôi lập tức rùng mình, vậy mà tôi lại quên mất chính anh ta là người nói về quê vào nửa đêm hôm qua, nhưng vừa nãy anh ta lại nói là hôm nay mẹ gọi anh ta về.
Hai tay tôi hơi run lên.
“Mẹ, hôm nay là mẹ gọi bọn con về hả?”
Mẹ chồng trợn to mắt nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên đó không giống như đang giả vờ.
“Sao mẹ có thể gọi bọn con về được chứ? Mẹ đã biết nó…”
Nói đến đây thì bà nhìn xung quanh rồi hạ thấp giọng xuống.
“Tối qua, sau khi mẹ đọc được tin tức này thì mẹ đã định liên lạc với con, nhưng làm thế nào cũng không gọi được. Không ngờ sáng nay lại nhìn thấy tụi con về, vừa nhìn thấy thằng Vũ là mẹ biết ngay là nó đã ch*t rồi! Mắt không có chút sức sống nào!"
Tôi nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy hơi bất an, vừa nãy tôi cũng đã tìm ki/ếm trên điện thoại của mình, tin tức đó là thật!
Tôi không dám tin vào những lời này, nhưng sự thật trước mắt khiến tôi rất sợ hãi.
Mẹ chồng còn định nói thêm gì nữa, bà há miệng h/oảng s/ợ nhìn phía đằng sau tôi, nhéo tay tôi rồi chạy vào bếp.
Chồng tôi - Tống Vũ đứng ở cửa với một tư thế kỳ lạ, anh ấy đang nhìn tôi đầy vẻ khó hiểu.
“Vãn Vãn, vừa nãy mẹ nói gì với em thế?”
Tôi vội lắc đầu: “Không có gì, chỉ hỏi em muốn ăn gì thôi.”
Tống Vũ không trả lời mà liếc mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại trên tay tôi.
Tiêu rồi! Điện thoại vẫn chưa tắt, màn hình vẫn là bài tìm ki/ếm lúc nãy.
Tôi luống cuống ấn tắt điện thoại, cố nở nụ cười gượng gạo.
Chắc Tống Vũ không phát hiện ra đâu nhỉ, không biết chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng tôi đã vô thức tin tưởng mẹ chồng.
Sắc mặt Tống Vũ cứng đờ, anh ấy bước đến gi/ật lấy điện thoại tôi!
Anh ấy đã nhìn thấy bài tìm ki/ếm của tôi!!
Tim tôi đ/ập thình thịch.
Đột nhiên anh ấy lại gần tôi, nở một nụ cười q/uỷ dị.
Da anh ấy áp sát vào da tôi làm tôi cảm thấy lạnh buốt, lạnh đến mức khiến tôi run lên.
“Vãn Vãn à, không ngờ lại bị em phát hiện rồi.”
Rõ ràng anh ấy đang áp sát tôi, nhưng tôi lại không không cảm nhận được chút hơi thở nào!
Lông tơ toàn thân tôi dựng hết cả lên, tôi phải cắn ch/ặt đầu lưỡi mới không đến mức hét toáng lên.
Đột nhiên Tống Vũ mỉm cười và vươn tay ôm lấy tôi.
“Anh xin lỗi vợ, anh quên nói với em là anh không đi chuyến xe đó, vì anh đi vệ sinh nên đã lỡ chuyến đó, đành phải đi chuyến sau, đều tại anh quên mất, anh xin lỗi.”
Cánh tay truyền đến cảm giác ấm áp, tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác lạnh lẽo vừa rồi chắc là do cái lạnh buổi đêm dính vào người anh ấy khi anh ấy đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận Facebook