Nhớ lại mùa hè năm lớp 6, tôi được giấy khen học sinh xuất sắc, còn lọt vào top 10 khối, vì thế ba mẹ đã thưởng cho tôi một chuyến du lịch qua nước ngoài.
Tình cờ trong chuyến đi ấy, tôi làm quen được với một cậu nhóc bằng tuổi.
Chúng tôi rất nhanh đã thân thiết.
Nói sao nhỉ, ấn tượng của tôi là người bạn ấy hơi nhút nhát, trông khuôn mặt không có gì nổi bật, nhưng hay cười bẽn lẽn, dễ đỏ mặt và tính mít ướt, yếu đuối.
Lần đầu gặp nhau là khi tôi đang đi lang thang trên đường phố xa lạ, tình cờ bắt gặp một đám nhóc nước ngoài tóc vàng mắt xanh đang xúm lại b/ắt n/ạt một cậu bé. Nhìn qua tôi phát hiện cậu bé ấy là người cùng nước với tôi, còn khóc thảm thiết và co rúm lại vì sợ. Tinh thần bảo vệ đồng bào nổi dậy, tôi nhặt cây gậy gỗ xúm vào đ/á/nh đ/ấm lo/ạn xạ, ch/ửi bằng tiếng quốc ngữ. Tụi nhóc kia bị tôi quật tơi tả, bỏ chạy hết. Tôi cũng bị độp mấy phát, đ/au đến nhe răng trợn mắt, cơ mà tôi nổi tiếng lì đò/n, nhiêu đây đ/au không thấm vào đâu cả.
Tôi vứt cây gậy đi, quay ra đằng sau nhìn cậu bạn cười toe toét:
"Đừng lo, tớ đuổi lũ ấy đi rồi. Nín đi nha."
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi với đôi mắt ướt sũng. Lúc ấy tôi thoáng gi/ật mình, suy nghĩ đầu tiên là 'ôi mẹ ơi, người gì đâu khóc x/ấu thế'.
Bình luận
Bình luận Facebook