Tiệm Cà Phê Mèo Địa Phủ

Chương 5

15/08/2024 17:10

Trong căn phòng mờ tối chật hẹp.

Cơ thể khuyết thiếu của Lục Tập ngã trong vũng m/áu.

Vết d/ao dày đặc rải khắp thân.

Tôi vùng vẫy tỉnh dậy từ trong cơn mơ màu đỏ thẫm, cố gắng hít thở như cá rời khỏi nước.

Ánh nắng sáng sớm chiếu qua cửa sổ sát đất, rọi lên làn da bóng loáng không tỳ vết.

"Thanh Thanh, em mơ thấy á/c mộng à?" Anh ấy hỏi.

Tôi mơn trớn cơ thể anh ấy từng chút một, x/á/c nhận hết lần này đến lần khác rằng ở đó không có những vết d/ao dày đặc.

Lục Tập dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi: "Đừng sợ, trong mơ đều là giả thôi."

"Dạ." Tôi đỏ hoe mắt nhìn anh ấy: "Thế nhưng, tại sao em lại mơ thấy trên người anh đều là vết d/ao, chẳng phải chúng ta bị t/ai n/ạn xe à? Tại sao trên người anh lại có vết d/ao..."

"Có lẽ là do anh xuất hiện nên khiến em hơi lo lắng thôi." Anh ấy che mắt tôi, hôn tôi mơn trớn: "Ngoan, đừng nghĩ nữa."

"Hôm nay không đi đâu nữa, ở với anh thôi, có được không?"

"Ừm." Tôi có hơi thấp thỏm bất an đáp lại nụ hôn của anh ấy.

Hình ảnh trong mơ thường xuyên xuất hiện nhiều lần trong đầu tôi, khiến tim tôi mơ hồ đ/au đớn.

...

Ngày thứ hai Lục Tập trở về bên cạnh.

"Alo, Thanh Thanh, gấu trúc giấy của cô làm xong rồi này, có thời gian tới lấy không?"

"Có, lát nữa tôi qua." Tôi lười nhác dựa vào vai Lục Tập: "Anh có muốn đi xem thú cưng mới của mình không?"

Anh ấy vươn vai: "Được, vừa hay ra ngoài tắm nắng."

Tôi nhìn anh ấy: "Không phải h/ồn m/a sợ mặt trời à?"

"Đó là m/a bình thường, còn anh thì khác."

"Hả?"

Anh ấy vung tay, căn phòng vốn đang yên tĩnh bỗng nổi gió to, lại khôi phục lại như cũ ngay khi anh ấy phất tay.

Anh ấy đắc ý nhìn tôi: "Anh là lệ q/uỷ, là m/a siêu cấp lợi hại."

"Lệ q/uỷ?" Tôi nhíu mày: "Không phải chỉ có người ch*t oan mới trở thành lệ q/uỷ sao?"

"Ha ha ha, đùa em đấy." Lục Tập vừa cười vừa khoác vai tôi: "Khi còn sống anh là cảnh sát, sao có thể biến thành lệ q/uỷ được."

Tôi còn muốn hỏi thêm, anh ấy đưa tay tháo kính râm của tôi: "Anh cũng không sợ nắng, em đeo khẩu trang đội mũ đeo kính, che đậy kín mít thế làm gì?"

Tôi không vui gi/ật lại kính râm, nắm tay anh ấy đi ra ngoài: "Làm ơn, bây giờ em là ngôi sao lớn đấy."

Lục Tập hơi sững người, nở nụ cười cay đắng: "Cứ nghĩ em mới tốt nghiệp không lâu, hóa ra đã trôi qua bốn năm rồi."

Tôi vân vê tay anh ấy: "Đi thôi, đi lấy gấu trúc con.”

Danh sách chương

5 chương
15/08/2024 17:14
0
15/08/2024 17:10
0
15/08/2024 17:10
0
15/08/2024 17:10
0
15/08/2024 17:09
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận