5
Thời gian trôi nhanh đến mức khiến người ta không hay biết. Chớp mắt, trời đã tối.
Ta ngồi trên giường, nhìn sang nam nhân bên cạnh, giờ đây đã hiện hình.
Ngũ quan của hắn rất đẹp, đôi mắt hồ ly hơi híp lại, khóe miệng khẽ cong, nở nụ cười như thể đang chế nhạo ta.
Nhìn thấy chiếc áo hắn mặc nửa kín nửa hở, lồng ng/ực trắng mịn lộ ra rõ ràng, ta vội vàng quay mặt đi, lắp bắp: "Ngươi… ngươi đừng hóa thành người nữa được không?"
"Tại sao?" Giọng nói của hắn đầy vẻ tò mò, tay đưa ra ôm lấy ta, hơi thở ấm áp phả vào cổ ta.
"Như vậy… ngủ chung không tốt…" Mặt ta nóng như lửa, không dám động đậy.
Hắn khẽ hừ một tiếng, không buông ta ra, chỉ vung tay tắt ngọn nến gần đó.
"Diểu Diểu, ta tên là Ấp Dung."
"Là phu quân của nàng."
Giọng nói bên tai ấm áp, nhẹ nhàng. Ta nhắm mắt lại, cắn môi, trái tim cứ đ/ập thình thịch từng nhịp không ngừng.
"Ngươi… tại sao… lại nói với ta?" Ta lắp bắp nói ra câu hỏi đã giấu trong lòng bấy lâu, nhưng khi mở miệng, lại không thể diễn đạt rõ ràng.
"Vì nàng sợ đúng không?" Hắn ôm ch/ặt ta hơn, tiếng nói mang chút khàn khàn, như thể đang kìm nén điều gì. Ta muốn thoát khỏi vòng tay ấy, nhưng hắn đã nhận ra.
Hắn xoay người ta lại, đối diện với đôi mắt của hắn.
Trong đêm tối không thể nhìn rõ ánh mắt của hắn, nhưng ta vẫn nhận ra lông mi của hắn rất dài, khẽ rung động nhẹ.
"Ta muốn ngày đêm đều được ở bên nàng. Diểu Diểu, nàng có thể đợi ta không? Ta nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện cho nàng."
Ta ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Ta rất muốn biết sự thật, nhưng có vẻ như hắn chưa định nói cho ta lúc này.
Dù sao thì… ta nhận ra, dường như ta không còn sợ hắn như trước nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook