Mùi x/á/c ch*t?
Tôi lập tức đứng sững lại.
Tôi luôn biết hàu nhà tôi có mùi nặng hơn chút so với hàu ở các chợ bình thường.
Nhưng… cũng không thể là mùi x/á/c ch*t được chứ?
"Tôi không ăn nữa!"
Cậu con trai trong cặp đôi phía trước bỗng đứng dậy, mặt đầy chán gh/ét, "Tôi không muốn ăn thứ có mùi kinh t/ởm này!"
Cô gái vội vàng nắm lấy tay anh ta: "Món ăn đã lên rồi, không ăn thì không phải là phí phạm sao?"
Tôi bê đồ ăn tới, vội vã nói: "Đúng rồi, sashimi đã lên rồi, ít nhất thử một miếng rồi hãy quyết định nhé."
"Đợi đã, cô ơi, đừng vội!"
Gã đàn ông b/éo bên cạnh giơ tay ngăn tôi lại, "Tôi muốn hỏi cô, hàu này từ đâu ra vậy?
"Sao tôi lại ngửi thấy mùi giống x/á/c ch*t thế?"
Nói xong, hắn ta đưa tay định lấy một miếng hàu sống, đưa mũi ngửi.
Hàu nhà tôi rất đắt, mỗi phần lên tới một nghìn.
Nếu hắn ta chạm vào phần hàu này, cặp đôi kia chắc chắn sẽ không ăn nữa.
Tôi đang cầm khay, chuẩn bị đi vòng qua, nhưng gã b/éo vẫn tiếp tục làm khó: "Đừng có ngại, tôi chỉ ngửi thử một chút thôi, không có lãng phí đâu."
"Thằng b/éo, mày làm cái gì thế?"
Khi tôi cảm thấy khó xử, một gã đàn ông có hàm răng vàng đứng dậy.
Hắn vỗ vai gã b/éo, nói: "Cửa hàng này, tôi là khách quen, chẳng lẽ không thể phân biệt được mùi vị sao? Mày chuyên đào m/ộ còn gì."
"Khụ... khụ... khụ!"
Gã răng vàng ho sặc sụa như bị nghẹn gió, rồi vỗ lưng đanh đét vào thằng b/éo: "Mày làm nghề đ/ốt x/á/c lâu ngày rồi, ngửi cái gì cũng ra mùi thịt ch*t thôi!"
Thằng b/éo dụi mũi lầm bầm: "Hay tại tao ngửi tro người suốt ngày nên lo/ạn mũi nhỉ?"
"Món hấp đầu tiên ra lò đây!"
Bố tôi bưng khay bước ra, mặt tối như mực. Ông đặt dĩa hàu trước mặt gã răng vàng, giọng lạnh ngắt: "Đại Kim Nha, bạn mày làm nghề dơ dáy nên mắt mũi cũng hôi tanh. Nhưng hàu nhà tao — sạch sẽ hơn nước cất. Dám bôi nhọ nữa, đừng hòng bén mảng đến đây!"
Đại Kim Nha vội gật đầu lia lịa: "Lão ca đừng gi/ận! Hạnh phúc đời tôi còn trông cậy vào hàu nhà ngài nữa mà!" Hắn t/át đôm đốp vào đầu thằng b/éo: "Ăn thì ăn, không ăn thì cút!"
Tôi bưng dĩa sashimi đến bàn đôi tình nhân. Chàng trai nhíu mày cắn một miếng nhỏ xíu. Đột nhiên, mắt hắn sáng rực, đũa gắp lia lịa như sói đói, nhét đầy mồm đến nghẹn thở.
Đứng nép vào góc, tôi lặng lẽ quan sát. Tất cả khách đến đây đều trở nên tham ăn quái dị sau lần nếm thử đầu tiên. Chỉ trừ Đại Kim Nha — gã khách quen giàu sụ này chưa từng đụng đũa đến miếng hàu nào.
Hắn ăn hàu hấp khá cầu kỳ, nhẹ nhàng cắn một miếng, để trong miệng nhai chậm rãi, còn nói: "Ăn thịt hàu này phải giống như ăn nhân sâm vậy, phải từ từ thưởng thức, không thì sẽ phí hoài."
Tên b/éo vừa nhét đầy miệng, vừa giơ ngón tay cái lên, từ kẽ răng phun ra mấy chữ: "Ngửi thì hôi, ăn lại thơm!"
Một chàng trai khác đi cùng họ, diện mạo khôi ngô, dáng người cao ráo, khi ăn hàu lại cực kỳ lịch sự. Khác hẳn với vẻ giả tạo của gã răng vàng.
Hắn không kiêu ngạo, không vội vàng, cứ như thể một quý tộc thời xưa đang dùng bữa vậy.
Hả???
Quý tộc?
Loại người như hắn chắc chắn phải là người giàu có.
Vậy tại sao hắn lại đi cùng với thợ đ/ốt x/á/c ở nhà tang lễ?
Toàn thân tôi cứng đờ.
Đột nhiên nhớ lại lời gã răng vàng vừa nãy cố tình ho che giấu.
Hắn nói, tên b/éo đào m/ộ lâu rồi.
Trong đầu tôi lóe lên một suy đoán kinh khủng.
Có lẽ tên b/éo thực sự là một kẻ đào m/ộ.
Những kẻ đào m/ộ rất nh.ạy cả.m với mùi tử khí.
Chẳng lẽ, mùi mà đám hàu nhà tôi tỏa ra thực sự là mùi tử khí?!
Bình luận
Bình luận Facebook