01
Tôi là một thằng con trai, lại hôn nhầm một thằng con trai khác suốt mười phút!
Tên đó còn là kẻ th/ù không đội trời chung, cũng là tình địch của tôi – Lục Dư!
Tôi đứng trong nhà vệ sinh, dùng nước từ vòi xả ào ào lên miệng.
Cái tên chó má đó không chỉ hôn, mà còn…
Ch*t ti/ệt, tôi muốn độn thổ cho xong!
Tất cả chuyện này phải kể lại từ mười lăm phút trước...
02
Tôi và Lục Dư đều đang theo đuổi Hoàng Tinh Tinh.
Trong buổi học tại phòng thí nghiệm, tôi ngồi bên phải cô ấy, còn Lục Dư ngồi bên trái.
Là tình địch, chúng tôi tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội cạnh tranh cao thấp ngay trong lớp.
“Hoàng Tinh Tinh, tớ giúp cậu rửa xong ống nghiệm rồi nè!”
Tôi vừa mỉm cười gượng gạo, vừa đưa ống nghiệm cho cô ấy.
Trong lúc đó, Lục Dư đã nhanh tay lau sạch bàn cho Hoàng Tinh Tinh.
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cậu ta, tôi nghiến răng nói bóng gió:
“Đúng là con chó liếm không biết x/ấu hổ.”
Chưa dứt lời, cả tòa nhà thí nghiệm đột nhiên mất điện.
Trong phòng học vang lên những tiếng la hét đầy phấn khích.
Nhưng Hoàng Tinh Tinh, người ngồi bên phải tôi, lại rất im lặng.
Sách báo đều nói, mất điện chính là cơ hội tuyệt vời để hôn tr/ộm.
Nếu tôi tranh thủ cơ hội này hôn lên má trái của cô ấy, biết đâu cô ấy sẽ không né...
Không nghĩ nhiều nữa, tôi lập tức nghiêng đầu, tiến tới.
Nhưng—
Tôi đã hôn trúng một đôi môi mềm mại!
03
Từ khoảng cách và tốc độ di chuyển, đây không phải tôi đơn phương lao tới.
Đối phương cũng nghiêng đầu về phía tôi!
Hoàng Tinh Tinh cũng muốn nhân lúc mất điện để hôn tr/ộm tôi!
Kết luận này khiến tôi sững người trong bóng tối.
Người đối diện cũng đơ ra vài giây.
Nhưng chẳng mấy chốc, cả hai đều bừng tỉnh.
Nếu đã biết tình cảm của nhau, vậy hãy để tình yêu hòa quyện trong bóng tối này đi!
Tôi mạnh dạn vươn cổ ra, say sưa hôn sâu hơn.
Đối phương cũng không chịu thua, nhiệt tình hùa theo.
Trong không gian thiếu vắng ánh sáng, nụ hôn ấy càng trở nên nồng nàn, quyến rũ.
Thế rồi, mười phút trôi qua lúc nào chẳng hay...
Tình cảm đong đầy, nụ hôn ngày càng mãnh liệt, cho đến khi đèn trong phòng sáng trở lại—
Tôi bàng hoàng nhận ra mình đang cắn môi Lục Dư.
Khớp đến từng milimet.
Không thể tách rời.
04
“Đậu má!”
“Vãi!”
Cả hai đồng thời hét lên, rồi đẩy nhau ra, loạng choạng lùi về sau.
Cả hai vừa thở hổ/n h/ển vừa dùng tay lau miệng.
“Tống Kha Vũ, cậu có còn liêm sỉ không?”
Lục Dư hét nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng, m/áu nóng dồn lên đầu:
“Sao lại là cậu? Cậu có thấy gh/ê t/ởm không hả?”
Lồng ng/ực Lục Dư phập phồng dữ dội, rõ ràng là cậu ta cũng đang tức gi/ận như tôi vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook