Một chiếc giày màu hồng bé nhỏ lênh đênh trên mặt sông chảy xiết.
Khi tôi nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy trời như đổ sập.
“Dương Liễu!”
“Dương Liễu!”
Tôi hét khản cả giọng về phía dòng sông.
Đáp lại tôi chỉ có tiếng nước cuồn cuộn.
Tôi không hề do dự, cởi áo khoác, đạp giày thể thao, nhảy mạnh xuống dòng sông.
Những cơn sóng mãnh liệt nháy mắt chìm ngập tôi, tôi ra sức quạt hai cánh tay, chìm nổi trên mặt nước, cố gắng tìm ki/ếm tung tích của Dương Liễu.
Dương Liễu là bé gái nhỏ nhất của lớp bé, mới tròn 5 tuổi. Vốn dĩ vẫn chưa đến độ tuổi đi học nhưng bố mẹ không có thời gian trông coi nên đã đưa cô bé tới trường nhờ trông hộ.
Buổi chiều hôm nay, tôi dẫn mấy đứa nhỏ học tiết thể dục ở bãi cỏ. Sau khi hoạt động tự do kết thúc, khi tập trung điểm danh, tôi nhận ra không thấy Dương Liễu đâu.
Tôi lo lắng vội vàng tìm ki/ếm xung quanh, tìm khắp bãi cỏ và rừng cây, dọc đường tìm đến bên bờ sông bên ngoài làng, đã nhìn thấy chiếc giày nhỏ này ở trên mặt nước.
Đây là giày của Dương Liễu.
Sau giày có điểm xuyết một con bướm màu hồng.
Dương Liễu từng khoe với tôi, nói đây là do mẹ cô bé tự tay làm, quà tặng khi cô bé sinh nhật 5 tuổi, tôi có ấn tượng rất sâu.
Dòng nước càng lúc càng chảy xiết, tôi bơi hồi lâu, cả người đã sắp kiệt sức.
Sóng lớn giống như dã thú nuốt chửng lấy đỉnh đầu của tôi.
Tôi không tìm được cô bé.
Cơ thể dần chìm xuống, đầu cũng không còn sức lực để ngoi lên mặt nước...
Tôi cố gắng hết sức, vùng vẫy bơi trở lại bờ, bám ch/ặt tảng đ/á bên bờ sông, thở hồng hộc bò lên bờ.
Lúc này, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại khiến tôi cực kỳ sợ hãi...
Hơn bốn mươi đứa trẻ, đứng ngay ngắn xếp thành ba hàng.
Mỗi đứa đều đặt tay cạnh đường may của quần, đứng thẳng tắp với nụ cười trên môi.
"Cô ơi, cô đang làm gì vậy?" Một đứa trong số đó lên tiếng.
“Mau đi gọi người lớn tới đây! Dương Liễu rơi xuống sông rồi!” Tôi thở hồng hộc, hổn hển nói.
“Vì sao phải gọi người lớn ạ?” Đứa trẻ đó nhoẻn miệng cười: “Rơi xuống sông thì rơi xuống sông thôi.”
“Cô bé sẽ ch*t đuối đó! Mau đi đi!” Tôi hổn hển hét.
Bọn chúng vẫn thờ ơ làm thinh.
“Ch*t đuối thì ch*t đuối thôi.”
“Dương Liễu không ra làm sao cả.”
“Chúng em cũng không thích bạn ấy chút nào.”
Bọn chúng nối tiếp nhau lên tiếng, giọng điệu tùy ý như thể đang nói chuyện thời tiết.
Tôi đẩy bọn chúng ra, chịu đựng cơn đ/au nhức khi cả người như muốn rã ra, bước lớn chạy đi/ên cuồ/ng về phía làng.
Dưới ánh nắng của buổi chiều tà, dân làng có người đang chơi cờ nói chuyện, có người đang phơi ngũ cốc, có người quây lại với nhau thêu hoa dệt vải, cảnh tượng vui vẻ hòa hợp.
"C/ứu người! Dương Liễu rơi xuống sông rồi! Mau tới c/ứu người!"
Nghe thấy tiếng kêu của tôi, dân làng ngẩng đầu lên, trên môi ai nấy đều treo nụ cười, dù bận nhưng vẫn nhàn nhã quan sát tôi.
Tôi kêu lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
Nhưng mảy may không nhận được lời đáp nào.
Tinh thần tôi suy sụp, sốt ruột đến mức òa khóc.
Lỡ như trong thời gian dạy tình nguyện mà có người mất mạng, trách nhiệm này là điều mà tôi không gánh vác được. Tôi không dám tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả gì.
Thế nhưng, những dân làng này, lại hoàn toàn không quan tâm, bày ra tư thế chuyện không liên quan đến mình, tiếp tục công việc và câu chuyện còn đang dang dở, cứ như không hề nghe thấy điều gì cả.
Thậm chí trong đó còn bao gồm cả bố mẹ của Dương Liễu.
"Ồ, Dương Liễu ch*t đuối rồi à."
Đối mặt với lời xin lỗi và cầu c/ứu của tôi, bố mẹ của Dương Liễu thản nhiên mỉm cười nói: "Không sao, ch*t thì ch*t thôi, năm sau lại sinh thêm đứa nữa."
"Chút chuyện cỏn con mà thôi, đừng để trong lòng."
"Không đến mức nào, không cần phải như này đâu." Mẹ của Dương Liễu cười tươi như hoa vỗ hai vai đang r/un r/ẩy của tôi.
"Cô giáo Trì, chúng tôi ở đây, đừng khóc mà."
Tôi ngước mắt, nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của cô ta.
K/inh h/oàng khiến tôi không nói nổi thành lời.
Những người này... sao có thể như vậy?
Bình luận
Bình luận Facebook