Ngày hôm sau tỉnh dậy.
Mặt trời ngoài cửa đã treo cao.
Không ngờ ta lại ngủ một mạch cho tới giữa trưa.
Hoảng hốt sờ tay áo, mẩu giấy bên trong lại không cánh mà bay!
Vương m/a ma nghe thấy tiếng động lập tức đi vào: "Công chúa, khi Từ thị vệ đi, người vẫn đang ngủ say, cũng không nỡ gọi người dậy, nói cứ để người nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai sẽ vào cung với người."
Ta nghiến răng, lạnh lùng nói: "Thay đồ, không có y đi cùng, bổn cung cũng có thể vào cung."
Vương m/a ma không nói thêm gì.
Khi trang điểm chải tóc, hôm nay hiếm thấy Xuân Nha không kể chuyện bên ngoài, thay vào đó là cứ ngây ngốc nhìn ta, đột nhiên nói một câu:
"Nếu như bây giờ công chúa có thể nhìn thấy thì tốt."
"Đừng nói những lời không đâu." Vương m/a ma vội vã đ/ập nàng, lấy lược trong tay nàng, thay nàng chải tóc cho ta.
Xuân Nha lúc này cũng không biết làm sao, trong hốc mắt lõm sâu vì g/ầy guộc lại chứa đầy nước mắt, lã chã rơi xuống.
Nàng hé miệng, nhưng lại đ/au khổ khóc trong im lặng.
Rõ ràng như đã đ/au đến cực điểm, tủi nh/ục đến cực điểm, nhưng cũng không phát ra tiếng.
Khóe mắt ta hơi cay cay.
Những khi ta không nhìn thấy, nàng cũng khóc như vậy sao?
"M/a ma, con muốn ăn hồ lô ngào đường, bảo người đi lấy cho con hai que đi ạ." Ta lên tiếng dặn.
Trước kia thế lực của Triệu Quý phi lớn, ta vẫn luôn bị Nạp Lan Tuyết b/ắt n/ạt, Xuân Nha theo ta cũng bị đ/á/nh không ít.
Mỗi lần bị đ/á/nh nước mắt lăn dài nhưng chỉ cần một que hồ lô ngào đường nàng lập tức trở nên vui vẻ quên hết tất cả.
"Xuân Nha, đưa tay cho ta." Ta đưa một que hồ lô ngào đường trước mặt nàng: "Mau ăn đi, lúc trước em nói ăn hồ lô ngào đường là vui nhất."
Vương m/a ma lau khóe mắt, vỗ vai nàng: "Đi lấy y phục công chúa thích nhất tới đây đi."
…
“Sửa sang xong rồi, chuẩn bị tiến cung thôi.” Ta nói bằng giọng không cho phép từ chối.
Lúc này, bên ngoài cửa vang vọng tiếng nói của phụ hoàng.
“Hi Nhi, khỏe hơn chưa con?”
“Lão già La Thừa tướng không vào chầu ba ngày, nghe nói bệ/nh nặng lắm, nay trẫm đi thăm, tiện đường cùng mẫu hậu con tới thăm con.”
Vừa nói chuyện, hai người đã đi vào, qua tấm bình phong gấm Tô Châu nhìn thấy hai bóng người:
“Phụ hoàng!”
Tôi vui mừng đứng dậy, chạy ra ngoài, trong lúc bối rối đã giẫm phải tà váy.
“Uỳnh!”
Bình phong đổ xuống, ta nặng nề ngã xuống đất.
“Công chúa!” Vương m/a ma và Xuân Nha vội vàng đỡ ta dậy.
“Con lớn vậy rồi sao vẫn còn hấp ta hấp tấp thế này.” Phụ hoàng đ/au lòng quở trách.
“Hi Nhi, có đ/au không. Mau mau gọi thái y tới khám.” Giọng nói quan tâm lo lắng của mẫu hậu vang lên.
Ta lại cứng ngắc người, dòng m/áu chảy khắp toàn thân như thể ngưng đọng.
Hai người đang mặc long bào và phượng bào trước mắt này.
Giọng nói giống như đúc, nhưng vốn dĩ không phải là phụ hoàng mẫu hậu của ta!
Bình luận
Bình luận Facebook