Dưới ánh trăng, một người một mèo, trông có phần cô quạnh.
Tôi siết ch/ặt chiếc chuông truy h/ồn trong tay - đây là pháp khí chính tông của đạo môn, tại sao lại vô dụng với Từ Mỹ Nương chứ?
Tôi là Giang Triệt, nữ Thành Hoàng duy nhất của điện Diêm Vương, hậu duệ đời thứ hai chính hiệu của Minh Phủ.
Truy bắt du h/ồn, hàng yêu trừ quái, xét oan án, định càn khôn - chuyện nào cũng nằm trong khả năng của tôi.
Con mèo đen bên cạnh tôi tên là Lão Hắc, trước kia cũng là một công tử ăn chơi chính hiệu của Minh Phủ. Vì làm trái thiên đạo, nó bị thiên lôi đ/á/nh tan nguyên thần, buộc phải hóa thành mèo, trốn xuống nhân gian.
Để tích lũy công đức và tái tạo thân x/á/c, nó đành theo tôi làm việc cho Minh Phủ.
Với đạo hạnh của hai đứa tôi, không thể nào xảy ra sai sót lớn như vậy được.
Chắc chắn số 421 đường Giang Hán có vấn đề, nếu không thì âm khí đã chẳng nặng đến thế.
Từ Mỹ Nương mang trên người luồng tử khí dày đặc, tuyệt đối không bình thường.
Nhưng tại sao lúc đó cô ta không hiện nguyên hình?
Để chứng tỏ bản thân có thực lực, Lão Hắc đậu trên vai tôi, nghiêm túc phân tích:
"Lão Giang, cô nói xem, người bình thường có dùng từ 'hai người' khi nói về động vật không?"
Tôi nhướng mày: "Ừm... không!"
Lão Hắc gật gù: "Tôi nghĩ, bọn họ nhìn thấy nguyên hình của tôi."
Tôi đ/ập đùi cái bốp: "Được đấy, Lão Hắc, biết dùng n/ão rồi hả?"
Giữa màn đêm, Lão Hắc kêu "meo" một tiếng, rồi lao vút vào con hẻm nhỏ.
Tôi tức tốc đuổi theo, cái tên lông lá này chạy nhanh thế chẳng buồn đợi tôi lấy một chút.
Khó khăn lắm mới thấy hắn dừng lại, tôi nhìn theo thì thấy hắn nghênh ngang bước vào một quán có biển hiệu đề "Xuân Phong Ca", lập tức ôm trán trầm tư, lòng đầy hối h/ận.
Dù công việc bận rộn, lương lại bèo bọt, nhưng có lẽ tôi vẫn nên dành thời gian đưa Lão Hắc đi thiến một chuyến..
Lão Hắc từ xa trợn mắt lườm tôi: "Giang Triệt, nghĩ cái gì thế? Tưởng tôi là cô à? Ngày nào cũng dán mắt vào mấy truyện séc."
"Tôi không có! Tôi không phải! Đừng có nói linh tinh!" Tôi trừng mắt, nghiêm giọng cảnh cáo: "Lão Hắc, nói cho anh biết, vu khống là phạm pháp đấy!"
Biển hiệu quán do cũ kỹ xuống cấp, nên thực chất "Xuân Phong Ca" vốn là "Xuân Phong Net".
Xui xẻo thay, vừa nhảy lên quầy, Lão Hắc đã hất đổ hai chai rư/ợu lửng lơ trên đó.
"Xin lỗi! Tôi đền tiền!"
"Máy hả? Bật lên đi!"
"Cấm mang theo thú cưng? Làm ơn đi, nó là mạng sống của tôi đấy!"
Lão Hắc nằm gọn trong lòng tôi, nghe thấy tôi nói nó là mạng sống của mình, lập tức phối hợp vung đuôi đ/ập thẳng vào mặt tôi: "Meo——"
Ông nội nhà anh, là mèo đực, đừng có giả vờ thục nữ thế!
Trước màn phối hợp diễn sâu của một người một mèo, cuối cùng ông chủ cũng đầu hàng, miễn cưỡng mở cho tôi một phòng riêng.
"Kiểm tra thử đi, mấy năm nay ở số 421 đường Giang Hán đã xảy ra chuyện gì." Lão Hắc nằm phè phỡn trên sofa, thoải mái duỗi người, chậm rãi nói: "Manh mối, thường ẩn giấu trong những chi tiết nhỏ nhất."
Rốt cuộc, ai mới là sếp ở đây hả trời?!
Bình luận
Bình luận Facebook