10.
Chắc sợ tôi bị kẻ x/ấu theo dõi nên chính anh ấy đã đưa tôi về nhà. Nhưng anh ấy chỉ đứng ở dưới lầu mà thôi.
Về đến nhà, tôi ngã nhào lên chiếc giường mở ngay Wechat lên tán dóc với bạn thân.
Tôi kể mọi chuyện từ đầu đến cuối cho họ nghe hết.
“Anh ấy quan tâm tớ như vậy còn sợ tớ bị th/eo dõi mà đưa tớ về nhà. Các cậu nghĩ xem anh ấy có phải là thích tớ rồi không?”
“Vớ vẩn, tớ nghĩ chắc không thích cậu đâu, chắc là anh ta đang cố ý trêu đùa đấy.”
“Không tin, thế thì sao chỉ trêu mình tớ?”
…
11.
Mấy ngày trôi qua tôi không gặp Trình Lập.
Thế mà tới cả đi đổ rác tôi cũng trang điểm, son đỏ mắt cam, con đường từ chỗ tôi đến chỗ đổ rác dường như trở thành sàn diễn cho tôi catwalk vậy.
Cơ mà không gặp được anh ấy. Nên tôi từ bỏ.
Tẩy trang cho rồi. Thiệt tình là mỗi lần tẩy trang tôi mệt muốn xỉu.
Trời đã về đêm rồi, các gian hàng chợ đêm cũng đã dọn dẹp hết thảy nhưng mà cái bao tử của tôi thật sự là không thể an phận nổi. Phải đi ăn cái gì đó thôi!
Áo nỉ, dép lê. Được rồi, phải mau đi ra ngoài. Tôi ghé vào một quán thịt nướng từng ăn trước đó, gọi mấy chục món kèm theo một chai bia. Ôi nó sung sướng gì đâuuuu!
Đã 8h hơn, tôi về nhà với chiếc bụng no căng, ợ một cái dài. Thật là sảng khoái!
Trên đường về, tôi gặp một chú mèo nhỏ.
Đèn đường yếu ớt, ban đêm vắng bóng người, chỉ còn nghe những tiếng sột soạt từ đằng sau.
Tôi thầm nghĩ chắc chú mèo con đang tiến lại phía mình nên quay đầu lại.
Nhưng không, tôi chỉ thấy một người đàn ông mặc áo gió, đang nhìn tôi và cười đầy th/ô bỉ.
Không xong rồi, bi/ế/n th/á/i ư?
Chân tay tôi như bị mất sức, tôi có chạy cũng chạy không nổi.
Cố nén sự sợ hãi tôi giả vờ bình tĩnh hết mức, nghiêm túc hết mức và nhìn thẳng vào hắn ta.
Trời ơi, hắn ta cởi áo ra, bên trong chẳng mặc gì cả. Khủng khiếp thật!
Nhưng không sao, mấy chuyện này sao làm khó được bổn cô nương. Tôi gằn giọng đáp: “Nhỏ thế!” - rồi cười kh/inh. Lúc đó, chỉ có bản thân tôi mới hiểu, tôi ngưỡng m/ộ mình đến nhường nào.
Có người đến, là Trình Lập và một số người nữa, hình như là quản lý tiểu khu.
Trình Lập lao tới rồi cho gã kia một cước nhớ đời khiến gã phải nằm co rút lại vì đ/au đớn.
“Giúp tôi một tay”- Trình Lập gọi mấy người ở phía sau đến.
Mấy người quản lý tiểu khu cũng tới giúp đỡ và gọi 110, còn anh ta thì chạy sang tôi.
Nhìn thấy dáng người quen thuộc thì liền có chút tủi thân: “Trình Lập!”
Thú thật lần này tôi không còn đủ sức để tỏ ra mình ổn nữa. Tôi thề là tôi sợ thật sự. Bao nhiêu nước mắt, nước mũi tuôn trào ra một lúc.
Trình Lập chỉ biết đứng cạnh bên và an ủi: “Mọi chuyện ổn rồi, không sao nữa.”
Biết là thế nhưng tôi không thể ngừng khóc được.
Theo bản năng có sẵn tôi nhào thẳng vào lòng anh, tất cả cảnh tượng lúc nãy dường như hiện lại trong đầu tôi một lần nữa.
“Thật x/ấu x/í! Thật k.i/nh t/ở/m.”
Cơ mà… bộ dạng tôi khóc lúc này đây cũng thật là x.ấ.u x.í.
Lúc xinh đẹp chẳng thấy anh đâu, lúc x.ấ.u x.í thế này anh lại xuất hiện.
Bình luận
Bình luận Facebook