Buổi tối tôi nằm trên giường, lúc đang định ngủ thì nghe thấy bên ngoài cửa lớn có tiếng loạt soạt, giống như tiếng có một đống thứ đang quấn quanh, m/a sát vào da tạo vậy.
Thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng xì xì của rắn lúc thè lưỡi ra.
Âm thanh mãi không dứt, lại còn càng ngày càng to.
Chỗ của chúng tôi đằng sau dựa lưng vào núi lớn, có rắn ở quanh đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Nhưng nghe âm thanh chói tai này thì đoán chừng ít nhất cũng phải có hơn trăm con rắn.
Ngay một lúc mà có nhiều rắn như vậy thì tuyệt đối không phải chuyện bình thường.
Trong nháy mắt, tôi bị dọa sợ tới mức ngồi bật thẳng người dậy, quần áo trên người bị mồ hôi lạnh tuôn ra ướt sũng.
E rằng bầy rắn này đang nhắm thẳng tới nhà tôi.
Nhưng một lúc sau, cho tới khi âm thanh biến mất dần, cũng vẫn không thấy con rắn nào bò vào.
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, cơ thể đang thẳng tưng cứng nhắc bỗng chốc xụi lơ, tôi nằm trên giường mà thở hồng hộc.
Cho tới khi khôi phục được một chút sức lực, tôi mới run cầm cập xuống giường, định mở cửa ra nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Ai mà ngờ được rằng tôi vừa mở cửa phòng ra thì liền nhìn thấy Liễu Ngân Hoàn đang đứng thẳng tắp trước cửa phòng tôi, nở nụ cười với tôi.
Tôi hoảng h/ồn ngã ngồi trên mặt đất.
Liễu Ngân Hoàn tiến lên phía trước đỡ tôi dậy, e lệ rụt rè nói với tôi: “Anh Minh, em nghe thấy có tiếng động phát ra từ phòng của anh nên muốn tới xem xem có chuyện gì, không ngờ lại dọa anh sợ, em xin lỗi.”
“Không… không sao.” Tôi nắm lấy cánh tay của Liễu Ngân Hoàn, lắp ba lắp bắp hỏi: “Ban nãy cô có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Âm thanh gì cơ?” Mặt Liễu Ngân Hoàn tỏ vẻ nghi ngờ: “Em chỉ nghe thấy phòng anh có tiếng động chứ không nghe thấy âm thanh gì khác.”
Nghe Liễu Ngân Hoàn nói không nghe thấy gì, tôi liền sững người, không lẽ âm thanh ban nãy tôi nghe được chỉ là ảo giác của tôi thôi?
Lúc tôi suy nghĩ vẩn vơ một hồi, ánh mắt bâng quơ liếc qua khuôn mặt của Liễu Ngân Hoàn một cái, sắc mặt Liễu Ngân Hoàn trắng bệch, còn lộ ra tia sáng xanh.
Không biết có phải do ánh trăng không mà tôi nhìn Liễu Ngân Hoàn cứ cảm thấy có một loại cảm giác q/uỷ dị không nói được thành lời.
Tôi run cầm cập, chỉ muốn đuổi Liễu Ngân Hoàn đi.
“Được, được rồi, chắc là tôi nghe nhầm ấy mà.” Tôi lắp ba lắp bắp qua loa lấy lệ với Liễu Ngân Hoàn: “Cô đi ngủ sớm đi, giờ tôi cũng phải đi ngủ đây, tôi đi ngủ ngay đây.”
Liễu Ngân Hoàn nghe thấy lệnh đuổi khách của tôi, mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Tôi đang định thở phào một hơi thì bỗng nhiên Liễu Ngân Hoàn lại ngoái đầu lại: “Anh Minh, nửa đêm nửa hôm, anh tuyệt đối đừng ra ngoài đấy.”
Tôi nhận lời, Liễu Ngân Hoàn mới đóng cửa phòng lại.
Đợi sau khi Liễu Ngân Hoàn hoàn toàn rời đi rồi, tôi ngồi sụp xụi lơ trên mặt đất.
Sức lực cả cơ thể cứ như là bị rút cạn vậy, rồi cứ như vậy nằm nhoài trên đất mơ mơ hồ hồ ngủ hết một đêm.
Bình luận
Bình luận Facebook