Sáng sớm, tôi chuẩn bị sẵn sàng đợi m/a ma chưởng sự trong cung hoàng hậu nương nương tới vả miệng, đợi ròng rã hai canh giờ cũng không thấy người tới, lòng tôi cảm thấy kỳ quái.

Tiểu cung nga nhanh nhẹn đi ra ngoài nghe ngóng, nửa tiếng sau quay lại nói với tôi.

Sáng sớm nay, Thuần quý phi ở Dưỡng Tâm Điện đã đến cung hoàng hậu nương nương, uống một bát canh tuyệt tử ngay trước mặt hoàng hậu.

Thuần quý phi sau khi về cung đã xuất huyết, thái y nói Thuần quý phi vĩnh viễn không thể mang th/ai.

Hoàng hậu và hoàng thượng đã thưởng rất nhiều đồ bổ cho Thuần quý phi, ngoài ra thì không có gì khác nữa.

Tôi cười, từ thời tiên đế, người trong hoàng gia đã coi những người xuyên không như những thứ có thể khai thác giá trị. Không biết có bao nhiêu người xuyên không đã ch*t trong tay bọn họ. Đối với Thuần quý phi, bọn họ chỉ coi cô ta là một người xuyên không biết nghe lời, một công cụ có giá trị mà thôi.

Một phi tần không thể mang th/ai, lại không có gia đình làm chỗ dựa, đối với hoàng hậu thì không có chút đe dọa nào, nên hoàng hậu đương nhiên sẽ cảm thấy thoải mái.

Tôi hít một hơi thật sâu, vậy đây chính là ân điển mà Thuần quý phi nói đến hôm qua? Cô ta thật sự rất tà/n nh/ẫn với chính bản thân mình.

Chỉ là tại sao cô ta muốn giúp tôi như vậy? Lẽ nào phát hiện ra tôi là người xuyên không? Nghĩ đến đây tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh khắp người, bí mật này sắp không giữ được?

...

Một trận mưa mùa thu, tôi đổ bệ/nh, sốt liên tục ba ngày, tiểu cung nga lo sốt vó, bỏ bạc xin thái giám sắc th/uốc trong Thái Y Viện bốc thang th/uốc cho tôi uống, nhưng không có chút hiệu quả nào.

Tôi mơ mơ màng màng chỉ cảm giác lần này là lần gần cái ch*t nhất trong bốn năm sau, sốt đến ngày thứ năm, tôi mê man tỉnh dậy, nhìn thấy Tùng Tử và tiểu cung nga canh ở trước giường.

Tiểu cung nga thấy tôi tỉnh, òa khóc tiến lại gần: "Cô cô! Nô tì sợ ch*t khiếp rồi!”

Tiểu cung nga được tôi nhặt về từ Cán Y Cục vào ba năm trước. Tháng chạp mùa đông lạnh giá, nàng ấy còn đang giặt quần áo trong nước buốt. Không hiểu sao hình ảnh đó lại làm tôi nhớ tới chính bản thân mình. Vừa hay lãnh cung còn thiếu một người, tôi đã tiêu chút bạc để đưa nàng ấy qua đây.

Ba năm qua chúng tôi nương tựa lẫn nhau, tuy không phải người thân nhưng vẫn có tình cảm.

Tiểu cung nga bù lu bù loa một tràng rồi đưa th/uốc đã sắc cho tôi.

Tôi nhìn sang Tùng Tử: "Cảm ơn!”

Tiểu cung nga kể Tùng Tử nhờ người tìm thái y tới khám bệ/nh cho tôi, đây là ơn c/ứu mạng, thái giám cung nữ bị bệ/nh ch*t hàng năm ở trong cung thật sự nhiều không đếm xuể, thái y kh/inh thường không muốn khám bệ/nh cho chúng tôi, đừng nói chúng tôi, cho dù là nương nương nhưng không được sủng cũng chẳng đáng được thái y c/ứu chữa.

Tùng Tử có thể mời được thái y, chỉ sợ đã trả giá không ít.

Tùng Tử xách một giỏ nhỏ ở phía sau: "Thái y nói cô là bị sợ hãi quá độ!”

Tôi không nói gì, thái y này thật là lợi hại, lại có thể nhìn ra tôi đổ bệ/nh là do sợ thật.

Sự xuất hiện của Thuần quý phi khiến tôi cảm thấy mình không còn nhiều thời gian nữa, buộc phải đẩy nhanh hành động.

"Ăn ít táo thôi!”

Thấy tôi hồi lâu không nói gì, Tùng Tử sau khi để lại câu này cũng rời đi.

Tôi nhìn quả táo trong tay, ăn bốn năm qua, cũng đủ rồi.

Danh sách chương

5 chương
19/12/2024 16:58
0
19/12/2024 14:37
0
19/12/2024 14:30
0
19/12/2024 14:17
0
18/12/2024 18:28
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận