5
Hóa ra, ngay ngày đầu tiên tôi bước vào ổ nhóm đa cấp, mọi thông tin của tôi đã bị moi sạch và gửi đến trước mặt Giang Tầm.
Em gái của Chu Nhụy, người bạn gái cũ đã ch*t vì anh ta.
Chu Ninh.
Không phải em ruột, mà chỉ là con gái nuôi của nhà họ Chu, tốt nghiệp trường cảnh sát.
So với Giang Tầm, kế hoạch trả th/ù của tôi thật non nớt và dễ dàng bị đ/á/nh bại.
Có lẽ tôi là người duy nhất trong ổ nhóm này không bị giao nhiệm vụ gì.
Bởi vì, thân phận hiện tại của tôi chính là tình nhân của Giang Tầm.
Giang Tầm rất kiêu ngạo.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thanh lịch là một trái tim đã bị tiền tài và d/ục v/ọng làm cho phình to.
Sau khi biết thân phận của tôi, anh ta không lập tức gi*t tôi, mà để tôi ở bên cạnh mình.
Anh ta muốn tôi và cả người chị ở nơi chín suối của tôi, phải tận mắt chứng kiến…
Một sinh viên trường cảnh sát non nớt vừa mới ra trường như tôi, dù hàng ngày tiếp xúc với anh ta ở khoảng cách gần nhất, cũng không thể làm gì được anh ta.
Chỉ có thể chịu đựng sự s/ỉ nh/ục của anh ta.
Tên s/úc si/nh này.
Tôi, Chu Ninh, lấy tính mạng thề rằng, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ ch*t trong chính sự kiêu ngạo của mình.
6
Hôm nay lại có một nhóm người mới đến.
Trong số đó, có một cô gái khiến tôi ấn tượng sâu sắc.
Mái tóc ngắn đen ngang tai, vóc dáng g/ầy gò, làn da trắng ngần, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Đôi vai khẽ run, ánh mắt đầy vẻ h/oảng s/ợ, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo, mong manh đến mức như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn cô ấy, hiếm khi ngây người ra một lúc.
Cô ta rất giống Chu Nhụy.
Đến khi bừng tỉnh lại, tôi châm một điếu th/uốc, phả làn khói mờ về phía cô ta, rồi hỏi Giang Tầm:
"Người này được đấy, giống Chu Nhụy, anh thử chơi xem?"
Tôi hỏi một cách tùy ý, vừa nói vừa lười nhác hút th/uốc.
Sau gần hai tháng bị uốn nắn, tôi đã đi từ đ/au khổ và vùng vẫy lúc ban đầu, đến trạng thái chai lì và buông thả như hiện tại.
Đánh không lại thì tham gia thôi.
Một ánh mắt nhìn sang tôi.
Giang Tầm đang nhìn tôi.
Tôi nghiêng đầu, không chút sợ hãi đối diện với ánh mắt anh ta: "Sao? Muốn cả hai chúng tôi cùng phục vụ anh à?"
Giang Tầm gi/ật lấy điếu th/uốc từ tay tôi, trong mắt hiện lên vài tia kh/inh bỉ.
"Nhàm chán."
Anh ta đứng dậy bỏ đi.
Điếu th/uốc cũng không trả lại tôi, thằng cháu này.
Tôi lại rút một điếu khác từ hộp ra, không châm lửa mà chỉ cầm trong tay mà nghịch.
Con người Giang Tầm, kiêu ngạo đến ngông cuồ/ng, bên trong lại pha chút thú vui bệ/nh hoạn.
Tôi càng chủ động đề nghị, anh ta lại càng không hứng thú.
Trước khi rời đi, tôi hỏi người bên cạnh một câu.
Cô gái mới đến đó tên Trần Mạt.
Mạt trong từ hoa nhài.
Bình luận
Bình luận Facebook