Con tàu chết chóc

Chương 2

18/06/2024 09:00

Bóng đèn nhấp nháy vài cái, sau đó đột nhiên tắt ngúm đi.

Cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Đàm Gia Di nói: “Làm cái gì vậy chứ? Kỳ quái thấy gh/ê ch*t được.”

“Mất điện rồi sao? Bên ngoài có điện không?” Vương Duyệt định mở cửa phòng ra, nhưng tôi đã nắm ch/ặt tay cô ấy lại.

“Quy tắc thứ nhất: Sau 12 giờ đêm, xin quý khách hãy đóng ch/ặt cửa sổ, giữ gìn trật tự, không ra khỏi phòng, xin đừng bận tâm nếu có nghe thấy tiếng kêu c/ứu . Khi nào nhìn thấy tia sáng mặt trời đầu tiên mới được ra khỏi phòng.”

Bỗng nhiên hành lang truyền đến hàng loạt tiếng bước chân dồn dập, có người đang bỏ chạy, có người đang khóc thét.

“C/ứu với, đừng đến đây…”

“Đó là cái gì vậy, quái vật, hức hức!”

“Á á á á á!”

Âm thanh m/áu thịt bị x/é toạc ra vang lên, tiếng khóc gào cũng theo đó mà ngừng lại.

“Ầm!” Có thứ gì đó đ/ập vào cửa phòng chúng tôi, khiến tôi gi/ật nảy mình.

“Xin mọi người, mau mở cửa ra, c/ứu tôi với!” Đó là tiếng khóc của một cô gái.

Thấy chúng tôi không có phản ứng gì, cô ấy lại đi gõ cửa phòng khác, nhưng không có ai mở cửa.

Mùi m/áu tanh nồng nặc xộc vào trong phòng.

Mắt tôi đã dần thích ứng với bóng tối, ánh đèn ngoài hành lang hắt vào từ khe hở dưới cánh cửa, còn tấm thảm đẫm m/áu dưới đất, lại bắt đầu lan rộng vùng màu đỏ tươi của nó vào trong căn phòng.

Tôi cố nén lại cơn buồn nôn trong người, rồi nhanh chóng leo lên giường: “Mau ngủ đi!”

Một làn gió lùa vào từ ban công, lúc này tôi mới nhận ra, chúng tôi đã quên đóng cửa ra ban công.

12 tiếng trước, khi check in lên tàu, lễ tân đã chu đáo nâng cấp phòng cho chúng tôi từ phòng trong khoang tàu lên phòng có ban công,

Bây giờ nghĩ lại, điều này càng giống một cái bẫy hơn.

Cơn gió ẩm ướt mặn mùi biển lùa vào phòng, bên cạnh mùi m/áu tanh nồng, chúng tôi nghe thấy có thứ gì đó gõ vào phần thân tàu đầy tiết tấu.

“Ầm ầm!” “Ầm ầm!”

Bên ngoài là đại dương tối tăm không thấy đáy, sẽ có thứ gì bên ngoài mạn tàu chứ?

Lúc này, chiếc đồng hồ thông minh trên tay tôi sáng lên.

Chiếc đồng hồ này được quầy phục vụ phát cho hành khách, dù cửa có khóa, thì nó cũng là phương tiện liên lạc duy nhất trên tàu.

Tôi từng thử tháo nó ra trong lúc tắm, nhưng tôi nhận ra không thể tháo ra được.

Mặt đồng hồ hiện ra một dòng chữ.

Sau đó một dòng chữ nữa lại xuất hiện: Toàn bộ người trên tàu, đều là hung thủ gi*t người!

Sao có thể như vậy được!

Tôi nhớ lễ tân nói toàn bộ tàu có 2234 người, nhưng sao lại có thể có hơn hai nghìn kẻ gi*t người chứ?

Ít nhất có tôi và hai người bạn cùng phòng chưa gi*t ai.

Con số trên đồng hồ giảm xuống còn 1901.

Lẽ nào, đây là số người còn sống sót?Con số này vẫn đang tiếp tục giảm xuống.

Tôi thấy tin nhắn mà Vương Duyệt gửi cho tôi bằng đồng hồ: Có thứ gì đó ngoài ban công.

Tôi tắt đồng hồ đi, rồi lén tạo một khe hở nhỏ qua chiếc chăn.

Một con cua khổng lồ đang dùng chân mở cửa ban công ra, sau đó bò vào trong phòng.

Trong căn phòng tối đen như mực, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng của nó, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra nó có một cái đầu người, vì hai mắt của nó đang lóe lên tia sáng đỏ rực kỳ quái.

Nó bò đến bên giường Đàm Gia Di, sau đó lại dừng lại.

“Quy tắc thứ ba: Nếu quên đóng cửa sổ để thứ gì đó lẻn vào phòng, xin hãy cố gắng giả vờ ngủ, đừng làm thêm hành động dư thừa nào, nếu không hãy tự cầu nguyện cho bản thân đi.”

Thôi xong đời rồi! Cô ấy run cầm cập, đến tôi cũng có thể nhìn thấy chăn của cô ấy đang nhấp nhô lên vì r/un r/ẩy.

Con quái vật phát ra âm thanh q/uỷ mị: “Để ta xem có cục cưng nào vẫn chưa ngủ không nào?”

Nó dùng càng kẹp vào góc chăn, rồi từng chút, từng chút một lật chăn lên…

Đúng lúc này, căn phòng bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa.

“Ông đây không tin, ông phải xem xem cả con tàu này có trò chơi gh/ê r/ợn nào!”

Con cua nhanh chóng rụt chân lại, rồi nó bò ra ngoài ban công, căn phòng bên cạnh vang lên tiếng “Đậu má”, sau đó là một loạt tiếng thét lên đầy thảm thiết.

Tôi nhanh chóng bật dậy khóa cửa ra ban công lại, rồi không quên kéo rèm xuống.

Sau khi làm xong những việc này, tôi chạy trở về giường.

Con số trên đồng hồ lại giảm thêm 1.

Bạn cùng phòng đang khẽ khóc thút thít, tôi gửi tin nhắn cho bọn họ: Mau ép bản thân mình ngủ đi, nhất định đừng phát ra tiếng động nữa.

Có lẽ là vì quá căng thẳng, tôi thực sự đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng rồi.

Tôi nhìn xuống đồng hồ, con số dừng lại ở 1546.

Danh sách chương

4 chương
21/06/2024 19:45
0
21/06/2024 19:45
0
18/06/2024 09:00
0
18/06/2024 09:00
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận