3
Sau khi làm xong bữa tối, tôi cùng hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện về những chuyện vui ở trường bọn nó.
Dĩ nhiên, chủ yếu là em trai tôi nói.
Còn Trần Du chỉ thỉnh thoảng đáp một hai câu.
Thời gian còn lại, cậu ta chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Nhìn thằng em ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ và Trần Du ăn một cách lịch sự, tôi không khỏi cảm thán.
Nam thần và người thường.
Đúng là có sự khác biệt rõ ràng.
Tóm lại, bữa ăn này mọi người đều rất vui vẻ.
Chỉ là, khi hai đứa chuẩn bị về ký túc xá, ngoài trời bỗng đổ mưa lớn.
Tôi lo lắng nhìn cơn mưa, cảm thấy trời sẽ không tạnh ngay được, nên giữ bọn nó lại.
"Hai đứa đừng đi tối nay, trời mưa thế này không an toàn, ở lại chỗ anh qua đêm đi."
Em trai tôi với tôi là m/áu mủ ruột thịt, không cần khách sáo.
"Được đó anh, vậy em ngủ với anh nha."
"Nhưng mà ba đứa mình có ngủ nổi không?"
À đúng rồi, căn hộ của tôi chỉ có một phòng ngủ.
Ba người đàn ông chen chúc trên một cái giường đúng là hơi quá.
Chưa kể cả hai đứa nó đều cao hơn mét tám, càng chật chội hơn.
Tôi cũng hơi đ/au đầu một chút.
Lúc này, Trần Du mới nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu anh Ôn Ngôn, em là khách, em ngủ ghế sofa cũng được.
"Hai người ngủ giường là được rồi, đừng lo cho em.
"Sofa tuy nhỏ, nhưng em ngủ tạm một đêm cũng ổn."
Một cậu nhóc hiểu chuyện như vậy làm tôi cảm thấy rất áy náy.
Để khách ngủ sofa đúng là không đúng phép tắc.
Chưa kể, nhìn là biết Trần Du là con nhà khá giả, chắc chắn không quen ngủ sofa.
Chỉ là...
Tôi mím môi, có chút do dự.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, tôi vẫn quay lại vỗ đầu em trai: "Em ra ngủ sofa đi, Trần Du ngủ với anh."
"Được thôi."
Em trai tôi đáp lại đầy uất ức.
Nó lẩm bẩm nhỏ một câu.
"Ch*t ti/ệt, sao tự dưng thấy có chút trà xanh thế nhỉ?"
Không nghe rõ nó nói gì, tôi cũng lười hỏi, chỉ quay sang cười với Trần Du.
"Đi tắm đi, anh lấy cho em vài bộ quần áo, đều là cỡ lớn mà anh m/ua chưa mặc qua."
Trần Du cảm ơn: "Cảm ơn anh Ôn Ngôn, làm phiền anh rồi."
Tôi mỉm cười dịu dàng.
"Sao lại phiền, đi rửa mặt đi."
Trần Du ngoan ngoãn gật đầu rồi đi tắm.
Em trai tôi tiếp tục chơi game, còn tôi quay vào phòng để dọn giường.
Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Theo phản xạ, tôi quay đầu lại, liền thấy Trần Du mở cửa bước vào phòng.
Chỉ là, cậu ta không mặc áo mà tôi đã đưa, mà trực tiếp để trần nửa trên.
Cơ bụng tám múi, vòng eo thon chắc.
Tất cả các đường nét đều tôn lên cơ thể trẻ trung đầy sức sống của cậu trai này.
Mí mắt tôi gi/ật nhẹ một cái.
"Em... em sao không mặc áo?"
Trần Du bình tĩnh nhìn tôi: "Cỡ có hơi nhỏ, em mặc vào thấy chật.”
"Anh Ôn Ngôn có khó chịu không? Nếu khó chịu thì em mặc vào, anh đừng gi/ận."
Tôi trấn an.
"Anh không gi/ận, chuyện nhỏ như vậy anh sao gi/ận được.”
"Dù sao thân hình anh và em khác biệt nhiều, nếu em thấy chật thì không cần mặc, cứ thoải mái là được."
"Vậy thì em mạo phạm anh rồi, anh Ôn Ngôn."
Tôi cười cười, rồi nhanh chóng quay đầu lại tiếp tục dọn giường.
Nhưng nhịp tim tôi thì đ/ập rộn ràng.
Xong đời.
Tưởng rằng tối nay tôi có thể xem Trần Du như một đứa em bình thường, cũng có thể giữ vững lập trường.
Không ngờ Trần Du lại trực tiếp cho tôi một cú sốc thị giác.
Thân hình đó hoàn toàn chạm đến mọi điểm thẩm mỹ của tôi.
Với một người đồng tính như tôi, có lẽ khó mà kiềm chế được rồi...
Bình luận
Bình luận Facebook