Chúng tôi rời đi phong độ, hoàn toàn không biết sau đó cả Vân Thành suýt chút nữa lo/ạn thành một nùi.
Thẩm Vân Tân và Lục Nhiên gặp nhau tại buổi tiệc chào mừng của Diệp Lâm Thanh.
Lục Nhiên nhìn vệ sĩ đi cùng Thẩm Vân Tân, khẽ cười: "Sao không mang theo đứa thân tín quen dùng hử?"
Thẩm Vân Tân cười nhạo, đảo mắt nhìn quanh: “Chẳng phải Lục tổng cũng không mang theo em trai mình sao?"
Lục Nhiên như nghĩ đến điều gì, ánh mắt dịu dàng: “Dạo này Tiểu D/ao không khỏe, với lại em ấy cũng không thích những chỗ ồn ào thế này."
Thẩm Vân Tân chán gh/ét đ/á/nh giá, buông lời đay nghiến: "Lục tổng chiều chuộng 'em trai ruột' quá nhỉ!"
Chữ "ruột" được nhấn mạnh đầy ẩn ý, nghe như đang nói đến tình nhân.
Lục Nhiên: "Sao dạy dỗ giỏi bằng được Thẩm thiếu."
Thẩm Vân Tân ngạo nghễ nhướng mày, giọng đầy giáo huấn: "Đương nhiên!"
"Dạy người với dạy chó khác nhau chỗ nào? Lục tổng à, nuông chiều quá sẽ sinh hư..."
Lời chưa dứt, điện thoại đột ngột vang lên.
Thẩm Vân Tân thong thả mở ra xem, người cứng đờ.
Lục Nhiên châm chọc: "Chẳng lẽ chó cưng đào tẩu rồi?"
Thẩm Vân Tân mặt mày âm trầm, vội vàng gọi cho thuộc hạ: "Lập tức tìm bằng được Hoắc Lâm, dù đào đất ba thước cũng phải moi cậu ta ra!"
Lục Nhiên nhếch mép: "Xem ra đúng là chạy mất rồi."
"Nuôi người với nuôi thú cưng khác nhau đấy, có chân tâm mới đổi được chân tình. Thẩm thiếu nên học hỏi thêm đi."
Thuộc hạ bên kia nói gì đó, Thẩm Vân Tân cúp máy quay sang chế nhạo: "Lục thiếu rảnh thì lo cho bản thân đi!"
Tim Lục Nhiên đ/ập thình thịch, anh có linh cảm chẳng lành. Nghĩ đến việc Lục D/ao từng nói Hoắc Lâm là em trai ruột, nếu cậu ta bỏ trốn thì...
Thẩm Vân Tân cười đ/ộc địa nói: “Cục cưng của anh cũng chuồn rồi!"
Thấy Lục Nhiên không tin, hắn cười lạnh bổ sung thêm: "Trước khi đi Hoắc Lâm gặp ai cuối cùng? Chính là Lục D/ao! Đoán xem, em trai thân yêu của anh còn trong lồng son nữa không?"
Điện thoại của Lục Nhiên vang lên. Thẩm Vân Tân kh/inh bỉ quay đi, dáng vẻ vẫn phong độ nhưng bước chân lại hối hả.
Lục Nhiên nghe quản gia báo cáo: "Lục D/ao thiếu gia chỉ mang theo điện thoại ra ngoài, nói là đi gặp bạn."
Cúp máy, bầu không khí xung quanh Lục Nhiên bỗng u ám. Hồi lâu sau anh mới gọi cho tôi - dĩ nhiên tôi không nghe máy.
Lúc này, tôi đang ngồi trên máy bay vượt đại dương, chuẩn bị đón nhận cuộc sống mới.
Bình luận
Bình luận Facebook