Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi không ngờ anh lại hỏi như vậy, càng không ngờ hóa ra anh vẫn luôn biết người tối hôm đó là tôi.
Hồi đại học, chúng tôi khác khoa khác lớp, chỉ là bạn xã giao.
Đêm tốt nghiệp, tôi núp dưới bóng cây, liều lĩnh lao đến hôn anh.
Đó không phải lời tỏ tình, mà là dấu chấm hết cho mối tình đơn phương bốn năm.
Tôi mơ hồ nhớ đêm đó bầu trời xám xịt, mây đen che khuất vầng trăng nhợt nhạt.
Bóng cây lay động dưới đèn đường lập lòe.
Tôi tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh.
Ngờ đâu số phận xoay vần, đưa đẩy chúng tôi tái ngộ.
Nhưng giờ đây, tôi không dám nhận mình là người năm xưa.
"Chuyện này... anh nên hỏi trực tiếp người ta." Sau một lúc sững sờ, tôi trả lời với vẻ mặt bình thản.
"Anh không đoán được suy nghĩ của người khác."
Thẩm Ngộ Sơ dường như không ngờ tôi lại trả lời như vậy, ngây người ra một lúc lâu không kịp phản ứng.
Rồi như thấy ánh mắt anh chợt tối sầm.
"Em nói đúng, anh không nên hỏi em."
Tay anh lại với tới cởi áo cho tôi.
"Thật sự không cần!" Tôi gạt ra.
Nhưng lần này bị chặn lại.
"Em là người anh đòi về."
"Giúp em tắm rửa, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"
Câu nói của anh khiến tôi cứng đờ người.
Ngay lúc đó, Thẩm Ngộ Sơ nhanh chóng cởi bỏ áo trên của tôi.
Rồi anh trực tiếp ôm tôi lên một chút, kéo quần tôi xuống.
Phòng tắm im lặng. Tôi theo bản năng cúi người xuống, muốn che đi thứ gì đó.
Nhưng lại phát hiện ánh mắt Thẩm Ngộ Sơ đang dừng lại ở hai vết s/ẹo k/inh h/oàng trên đôi chân tôi.
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 17
Chương 9
Chương 7
Chương 13
Chương 12
Bình luận
Bình luận Facebook