Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi là một họa sĩ truyện tranh mắc chứng sợ xã hội.
Người hàng xóm mới chuyển đến cao to vạm vỡ, trông dữ dằn và không dễ tiếp cận.
Anh ta hoàn toàn khớp với hình tượng công mạnh mẽ mà tôi tưởng tượng trong đầu.
Nhưng tôi thì nhút nhát, sợ phiền phức, cứ thấy anh ta là tránh.
Về sau, tôi bị một kẻ bi/ến th/ái theo dõi, mặt mày tái mét đến gõ cửa nhà anh ấy:
“Tôi… tôi có thể ở nhờ nhà anh một đêm được không?”
Người đàn ông khẽ nhíu mày, nghiêng người qua một bên: “Vào đi.”
Sau đó, anh ta bế tôi lên, ép sát vào tường:
“Bảo bối, như này đủ gợi cảm chưa?”
Tôi: “…”
1
Tính ra thì tôi chỉ gặp người hàng xóm mới đó khoảng năm, sáu, bảy… tám lần gì đó, trong đó có một hai lần là anh ta chủ động gõ cửa nhà tôi.
Thành thật mà nói, anh hàng xóm đó cực kỳ điển trai—cao ráo, khí chất nổi bật, chỉ cần nhìn thấy thôi là đầu óc tôi đã như n/ổ tung ý tưởng.
Cái vẻ hoang dã đậm chất đàn ông ấy có sức công phá cực kỳ mạnh. Từ ngoại hình, dáng người đến khí thế khiến người khác rợn tóc gáy—mọi thứ đều bùng n/ổ.
Chuẩn hình tượng một công mạnh mẽ bá đạo.
Chỉ cần liếc mắt một cái là tôi có cảm giác mình có thể vẽ ra một nhân vật nam chính quyến rũ cực kỳ.
Nhưng tôi không chỉ là một tên mọt sách—tôi còn nhát gan, mắc chứng sạch sẽ, rối lo/ạn cưỡ/ng ch/ế, rồi còn cả chứng hoang tưởng bị hại…
Tóm lại là tâm lý không được bình thường, tuy không đến mức muốn c.h.ế.t, nhưng lại cứ thấy có người muốn hại mình. Sợ đến mức không dám bước ra khỏi nhà.
Ban đầu tôi với anh hàng xóm chẳng có tình cảm láng giềng gì mấy, chỉ là thỉnh thoảng tôi đi ra ngoài ki/ếm gì ăn thì có đụng mặt vài lần.
Còn có lần đầu anh ta mới chuyển tới, có mang quà ra mắt cho tôi.
Mở cửa ra thì thấy một người đàn ông to lớn đứng chặn ngay cửa, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen.
Vòng n.g.ự.c rộng như sắp làm rá/ch cái áo, bắp tay trần thì rắn chắc nổi cuồn cuộn, cả người như một bức tường thịt.
Đôi mắt sắc lạnh vừa thấy tôi mở cửa liền cụp xuống, áp lực lập tức ập đến.
Ánh mắt anh ấy như có thể th/iêu đ/ốt người khác, cảm giác hiện diện quá mạnh:
“Chào, tôi là Giang Mặc Gia, mới chuyển đến bên cạnh.”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính khiến tôi vô thức đưa tay dụi tai, trong lòng nghĩ: Ngoại hình đã hợp gu tôi lắm rồi, sao ngay cả giọng nói cũng chuẩn hình tượng công trong đầu tôi đến vậy?
Lén liếc gương mặt góc cạnh đầy nam tính của anh ta, tôi đoán anh ấy còn có thể nhỏ tuổi hơn tôi.
“Chào anh, tôi tên là Nguyên Di.” Tôi cúi mắt xuống, vì áp lực tâm lý nên ánh nhìn có chút lảng tránh. Giọng không nhỏ nhưng rất nhẹ nhàng:
“Anh có việc gì sao?”
“Sau này là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau. Cái này tặng cậu.” Vừa nói, anh ấy vừa đưa túi đồ trên tay sang.
Giọng điệu có vẻ tùy ý, nhưng lại mang theo cảm giác không cho từ chối.
Tôi buông tay khỏi tay nắm cửa, vò vò vạt áo rồi đưa tay nhận lấy:
“À, cảm ơn anh. Anh chờ tôi chút được không?”
Ngẩng đầu lên lại chạm vào ánh mắt anh ấy, tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
Giang Mặc Gia mặt không biểu cảm trả lời:
“Được.”
Tôi vội vã quay lại phòng khách, đầu óc xoay vòng suy nghĩ xem nên tặng gì để đáp lễ.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong nhà chỉ toàn là đồ liên quan đến truyện tranh, không thể nào tặng anh ta mấy thứ đó được.
Chưa nói đến việc đối phương nhìn chẳng giống người thích giới 2D, mà mấy món đồ trong nhà tôi cũng không phù hợp để tặng đàn ông.
Cuối cùng tôi chọn vài loại trái cây ngon trong tủ lạnh để mang sang.
Không ngờ anh ấy lại có chút bất ngờ khi biết tôi mang quà đáp lễ, rồi từ chối: “Không cần đâu, cậu giữ lại mà ăn.”
Nói xong, xoay người quay về căn hộ bên cạnh, thái độ trông có vẻ lạnh nhạt.
Bị từ chối, tôi ngượng ngùng rút tay lại, sau khi đóng cửa thì hơi cau mày, chẳng lẽ việc tôi tặng quà như vậy khiến anh ấy cảm thấy không chân thành, nên mới gh/ét tôi rồi?
Suy nghĩ một hồi, tôi lại nghĩ đến chuyện sau này còn là hàng xóm, nếu qu/an h/ệ không tốt thì biết làm sao?
Thậm chí tôi còn nghĩ đến chuyện chuyển nhà.
Vì vậy, khi Giang Mặc Gia lần thứ hai sang nhà mượn đồ nghề, tôi lại thấy nhẹ cả người—đã đến mượn đồ tức là không gh/ét tôi, đúng không? Có lẽ anh ấy chỉ trông hơi lạnh lùng thôi.
Tôi mất một lúc lâu mới tìm ra đồ, sợ anh ấy đợi lâu sẽ sốt ruột nên bắt chuyện: “Anh biết sửa ống nước à?”
Giang Mặc Gia bước vào, không nhìn quanh cũng không ngồi xuống, nghe vậy chỉ “ừ” một tiếng, cầm đồ, cảm ơn rồi rời đi.
Giang Mặc Gia trở về nhà, vào phòng tắm, cởi áo ba lỗ trên người ném lên kệ bên cạnh rồi bắt đầu sửa ống nước.
Nghĩ đến vẻ sốt sắng khi tôi tìm đồ còn hơn cả anh ấy, anh bật cười khẽ một tiếng.
Trông cậu ta có vẻ tính tình rất mềm mỏng, như một cái bánh bao, chắc là kiểu người dễ sống chung.
Điều đó khiến anh cảm thấy sống ở đây cũng không tệ.
Cho dù ống nước có bị vỡ.
Tặc!
Căn hộ này đã nhiều năm không ở, nhiều thiết bị cũng hỏng hóc rồi.
Khi Giang Mặc Gia mang hộp dụng cụ trả lại, phần thân trên của anh ấy hoàn toàn không mặc gì.
Không chỉ vậy, trên lồng n.g.ự.c rắn chắc còn đọng cả những giọt nước, làn da ướt át ánh lên sắc mật ong, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên tập luyện.
Bình luận
Bình luận Facebook