Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
12
Trong phòng lấy m/áu.
Sau khi đưa tay cho y tá, cái tên to x/á/c 1m9 cơ bắp cuồn cuộn này lập tức... chui tọt vào lòng tôi.
Ai mà hiểu được! Một ông thần cơ bắp thế mà sợ cả m/áu, sợ luôn cả kim tiêm, rồi còn rên rỉ “ư ư” như con mèo ướt.
Nói thật, nếu không vì giọt m.á.u này là cho ba tôi, chắc tôi đã quăng cái tên "ươn hèn" này ra giữa đường rồi.
“Dỗ tôi đi.”
“???”
Quá đáng rồi đấy.
Nhưng nhìn hắn tái nhợt đi vì m.á.u chảy, tôi lại mềm lòng. Đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Cảm giác mềm mại len qua đầu ngón tay, trái ngược hẳn với vẻ ngoài thường ngày của hắn, khiến lòng tôi như rối lo/ạn.
Giờ phút này, Lâm Thư Hàng mỏng manh, yếu đuối, mang một vẻ quyến rũ m/a mị. Như một trái quýt xanh mọng nước, khiến người ta chỉ muốn cắn thử một cái.
Tôi nghĩ thế... và làm thật.
“A... đ/au.”
Lý trí quay lại. Không biết y tá đã rời đi từ lúc nào, trong phòng chỉ còn hai chúng tôi.
Không gian nhỏ hẹp, hai người đàn ông đơn đ/ộc, không khí mờ ám.
Trên cổ trắng của Lâm Thư Hàng lấm tấm dấu đỏ, chứng minh những gì vừa xảy ra hoàn toàn là thật.
Tay tôi không biết từ khi nào đã ôm lấy eo hắn. Mắt hắn long lanh hơi nước, vừa muốn khóc vừa muốn dụ dỗ.
Ánh hoàng hôn đổ lên đuôi mắt hắn, lại khiến hắn càng thêm đẹp đến c.h.ế.t người.
Tôi nhìn đến ngẩn ngơ, quên cả hít thở.
13
“Nhuận Nhuận, ba mẹ con tỉnh rồi.” – Mẹ của Lâm Thư Hàng đẩy cửa bước vào, bắt gặp đúng cảnh tôi vẫn còn ôm con trai bà.
Tôi chưa kịp buông hắn ra, miệng đã há ra định giải thích, nhưng lại không biết phải nói gì.
Nên nói là “cháu không cố ý”? Hay là “cháu sẽ chịu trách nhiệm”?
Chịu trách nhiệm á?
Chịu trách nhiệm với Lâm Thư Hàng? Trong đầu lại hiện lên gương mặt nũng nịu khi nãy của hắn — dáng vẻ mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.
Tôi rối lo/ạn thật rồi.
Điều bất ngờ là, mẹ hắn thấy cảnh này lại chẳng tỏ vẻ bất ngờ chút nào. Bà chỉ nhẹ nhàng rút lui, còn tốt bụng khép cửa lại.
Trên mặt như viết rõ ràng: “Hai đứa tiếp tục đi, mẹ canh chừng cho.”
Tôi thở phào, nhưng lại thấy nh/ục nh/ã trong lòng.
Nguyễn Mặc Bạch, mỗi ngày cậu đọc đạo đức làm trai tám trăm lần, cuối cùng lại đem vứt sạch xuống cống!
Cậu là người đã có vị hôn thê mà!
Làm sao có thể rung động vì người khác được chứ?
Đáng kh/inh! Nguyễn Mặc Bạch, mày là thằng tồi!
Trong lúc tôi còn đang phân vân, Lâm Thư Hàng nắm lấy bàn tay tôi vừa buông xuống:
“Đừng đi.”
Tôi nhìn sâu vào mắt hắn một lúc lâu, sau đó quay người rời khỏi phòng lấy m/áu.
Khóe mắt cay xè, cổ họng nghẹn lại — tôi thực sự không nỡ.
Nhưng tôi không thể ở lại. Vì với hắn hay với vợ chưa cưới của tôi, như thế đều không công bằng.
Tôi nhắm mắt, nuốt nước mắt vào trong, bước đi không ngoảnh đầu lại.
Trong đầu toàn là những hình ảnh về Lâm Thư Hàng — lúc hắn cười, lúc hắn nghịch ngợm, lúc hắn ngạo nghễ, rạng rỡ...
Chính là hắn — trong mắt tôi.
14
Hai tuần ở bệ/nh viện, Lâm Thư Hàng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn xin nghỉ học, ở lại chăm sóc ba mẹ tôi cùng tôi.
Còn tôi thì suốt ngày tránh né, thậm chí chẳng buồn sửa điện thoại.
Tôi thừa nhận mình hèn nhát. Nhưng mà… trốn tránh đôi khi lại là cách sống sót.
Tôi nghĩ rất nhiều. Tôi thật lòng yêu vị hôn thê — tôi yêu tính cách vui vẻ, thấu hiểu của “cô ấy”.
Nhưng tôi cũng thật sự rung động với Lâm Thư Hàng — từng cái chau mày, từng cái nhấc tay của hắn đều khiến tôi xao động.
Thật ra… nghĩ kỹ lại, họ giống nhau đến kỳ lạ.
Sau hai tuần nghiền ngẫm, tôi rút ra một kết luận đắng lòng và đáng x/ấu hổ:
Tôi đã lấy vị hôn thê làm thế thân cho Lâm Thư Hàng!
Từ cách nói chuyện, sở thích, thậm chí cả câu cửa miệng — cả hai người đều giống nhau đến rợn người.
Giờ nhớ lại, tôi không rõ mình yêu ai — là vị hôn thê, hay là một “bản sao” của Lâm Thư Hàng?
Tình cảm tôi dành cho Lâm Thư Hàng vừa yêu vừa m/ù mờ.
Theo tâm lý học, đây gọi là hiệu ứng thế thân.
Tôi quyết định sau khi về trường, phải nói rõ mọi chuyện với Lâm Thư Hàng. Tôi sẽ xin lỗi hắn, và bù đắp mọi tổn thương cho hắn.
Nhưng vào đúng ngày ba mẹ xuất viện, “vị hôn thê” lại gửi tin nhắn cho mẹ tôi trước:
[Mười giờ sáng mai, ở rừng cây nhỏ sau thư viện. Em đợi anh.]
15
Trong rừng cây nhỏ, tôi chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt.
Ai đó làm ơn nói với tôi, sao vợ tôi lại biến thành đàn ông rồi?
Chưa hết, còn là tên bạn cùng phòng đ/ộc miệng mà tôi trốn tránh suốt hai tuần — Lâm Thư Hàng.
Khác với sự hoảng lo/ạn của tôi, Lâm Thư Hàng như đã biết từ lâu.
Hắn bước đến, trên tay là tờ hôn thư màu đỏ, ánh mắt đầy ý cười.
Đôi môi mỏng nhếch lên, giọng nói dịu dàng, mang theo vài phần si mê:
“Nhuận Nhuận, anh đến cưới em đây.”
Chắc là trò đùa?
Nhưng tôi cúi đầu nhìn tờ hôn thư trong tay mình — hoàn toàn giống nhau, từ hoa văn đến nét mực.
Mồ hôi túa ra đầy trán, hắn tiến lên một bước, tôi lùi một bước, cho đến khi lưng chạm vào thân cây mới dừng lại được.
Hương hoa nhài quen thuộc trên người hắn quẩn quanh tôi, hòa quyện cùng mùi hoa hồng ngọt ngào trong n.g.ự.c tôi — lạ mà hài hòa.
Tôi không kịp né tránh, Lâm Thư Hàng đã tiến sát lại, làm cánh hoa hồng văng tung tóe.
Không còn đường lui, tôi chỉ biết ngơ ngác phối hợp theo. Không rõ là x/ấu hổ hay tức gi/ận, mặt tôi đỏ bừng như m.á.u sắp trào ra ngoài.
Hắn ôm lấy tôi, giữa hai chúng tôi chỉ cách nhau hai lớp áo mỏng. Hơi thở nóng hổi của hắn phả lên xươ/ng quai xanh của tôi.
Rồi có gì đó ấm nóng lướt qua vành tai — tôi gi/ật mình, giãy giụa — môi tôi vô tình chạm phải yết hầu của hắn.
“Ực.” Hắn nuốt khan, ánh mắt lập tức tối đi mấy phần.
Tôi ngơ ngẩn nhìn hắn — dưới ánh mặt trời, hình ảnh yết hầu di chuyển thật c.h.ế.t tiệt quyến rũ.
Nhịp tim tôi đ/ập như trống trận.
Không hiểu sao, tôi lại cúi xuống cắn một cái.
Lâm Thư Hàng cứng đờ, còn tôi thì bừng tỉnh, x/ấu hổ muốn ch/ôn mình xuống đất.
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook