Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Chưa nói dứt câu, Giang Phàm đã đẩy hợp đồng về phía tôi.
Tôi nghi hoặc nhìn anh ta, Giang Phàm chỉ ra hiệu đọc nội dung bên trong.
Một cảm giác bất an khó tả dâng lên, tôi r/un r/ẩy lật trang đầu tiên.
“Nếu hai bên có thời gian, mỗi tuần bắt buộc phải có qu/an h/ệ vợ chồng năm lần?” Tôi vô thức đọc lên đoạn bôi đậm đó.
“Năm lần?! Giang Phàm! Anh là chó à?!”
“Đọc tiếp đi.” Giang Phàm lật sang trang khác.
“Không. Năm lần có thể thương lượng chứ?” Tôi đ/è tay anh ta lại, cố gắng đàm phán.
“Đọc tiếp.” Anh ta bình thản lặp lại.
“Đọc cái đầu anh á! Đọc nữa là tôi tức c.h.ế.t mất! Một tuần năm lần? Giang Phàm, anh có biết khi anh leo lên giường là không dừng lại được không…”
Giang Phàm liếc tôi một cái, chỉ vào dòng chữ trên trang.
Tôi đúng là hết nói nổi với tên đàn ông tự luyến này, tôi đâu có thiếu gì!
Tôi lườm anh ta, nhìn dòng chữ được chỉ:
“Sau khi ly hôn, bên còn lại có thể nhận được một nửa tài sản của bên A.”
Một nửa tài sản? Giang Phàm là người lọt top giàu nhất mỗi năm đó! Dù sao tôi cũng không phải kẻ mê tiền…
“Khi kết hôn, bên B sẽ được hỗ trợ toàn bộ quyền lực và tài chính từ bên A, bất kể trong sự nghiệp hay cuộc sống.”
Giang Phàm đúng là quyền thế ngập trời, nhưng tôi làm idol là vì đam mê, tôi không cần dựa dẫm.
“Bên B có thể nhục mạ bên A, không giới hạn hình thức.”
Tôi đọc đi đọc lại vài lần, chữ nào cũng hiểu, nhưng ghép lại thì… chịu.
Tôi nghi ngờ liếc Giang Phàm, không lẽ người này thật sự có… sở thích đặc biệt?
“Giang Phàm… anh là M à?”
Giang Phàm nhướng mày, vẻ mặt ngơ ngác.
“M là gì?”
Cái vẻ nghiêm túc của anh ta khiến tôi có cảm giác mình đang dạy hư một học sinh ngoan.
“Là… anh có thích bị người khác làm nh/ục không? Giống như tôi làm trong tù ấy…”
Nói đến đây tôi cũng đỏ mặt.
“Người khác thì không biết, nhưng anh thích em làm vậy.”
“Vì sao?” Tôi buột miệng hỏi.
“Vì em thơm.” Giang Phàm vẫn mặt lạnh, nghiêm túc đáp.
Đúng là hỏi thừa. Biết thế khỏi hỏi!
“Anh cứ để đấy, tôi còn phải suy nghĩ.”
Giang Phàm gật đầu, nhìn đồng hồ: “Anh có việc, lát nữa quay lại.”
“Bánh nếu không ăn thì vứt.” Anh ta đưa tay định lấy.
Tôi chụp lại ngay: “Ai nói không ăn? Đừng lãng phí!”
Giang Phàm bật cười, tôi nghi lắm — chắc chắn là đang cười tôi!
Anh ta chỉ vào má mình.
Tôi nhìn khuôn mặt sắc bén đó, cau mày: “Làm gì?”
“Hôn tạm biệt.” Giang Phàm nói tỉnh bơ.
Tôi sầm mặt, t/át cái “bốp”, tay chỉ vào dòng chữ “Bên B được phép nhục mạ bên A”, nghiến răng rít từng chữ: “Đồ l/ưu m/a/nh!”
Giang Phàm nắm lấy tay tôi — vốn đỏ ửng vì cú t/át — kéo qua hôn lên một cái.
“Thơm thật.”
Giang Phàm không phải mắc bệ/nh sạch sẽ gì hết, mà là… siêu cấp M bi/ến th/ái!
Giang Phàm vừa đi, tôi lập tức mở điện thoại bàn bạc với ông ba “không đáng tin” của mình.
Ba: Kẻ th/ù đang tận dụng cơ hội vu oan lật lại thế cờ, hắn biết là ba đưa hắn vào tù rồi.
Tôi: Vậy giờ phải làm sao?
Ba: Ba có kế!
Tim tôi đ/ập thình thịch — chẳng lẽ…
Ba: Con đồng ý kết hôn đi, như vậy ba có thể nghe Giang Phàm gọi mình là “ba” rồi! Ha ha ha! Đời này chỉ cần nghe hắn gọi mình như vậy là mãn nguyện!
Tôi: … Nhưng ba ơi, ba có nghĩ tới không, nếu hắn biết con là con trai kẻ th/ù, con tiêu đời đấy!
Ba: Nói giỡn chút thôi. Nghiêm túc nè. Trước mắt, con giữ chân hắn lại cho ba chuẩn bị đối sách.
Tôi: Giữ kiểu gì?
Ba: Lát nữa ba gửi tài liệu cho, nhớ xoá lịch sử sau khi đọc, đừng để tên khốn đó lần ra manh mối.
Tôi chỉ muốn chui qua điện thoại, túm cổ áo ba mà hỏi: “Con có thật là con ruột của ba không?!”
Trong tình cảnh hiện giờ, chỉ còn biết trông chờ vào mấy cái “tài liệu cơ mật” của ông già.
Mi mắt tôi gi/ật mấy cái, rồi ba gửi tới liền mấy file:
Ba: “Vợ yêu ngang ngược: Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn!”
《Tổng tài bá đạo, phu nhân lại đòi ly hôn》
《Cưới giả thành thật? Vợ nhỏ chỉ muốn chia tay》
Tôi r/un r/ẩy bấm vào, chớp mắt vài cái. Tôi hiểu rồi! Ba tôi thông minh thật — lấy tiêu đề ngôn tình gắn cho tài liệu tuyệt mật, ai mà nghi ngờ!
Tôi không chần chừ mở ngay cuốn đầu tiên, vừa đọc mấy trang đầu đã nhíu mày — nữ chính bị hạ th/uốc, ngủ với nam chính, sau đó ký hợp đồng hôn nhân.
Cũng hơi giống tình cảnh của tôi nhỉ. Tôi gật đầu, định xem tiếp nữ chính xử lý thế nào.
Đọc càng lúc càng mê, còn chưa kịp xem xong thì cửa đã bật mở.
“Thời Mộc Dương, em ký hợp đồng chưa?” Giang Phàm cởi áo khoác quân phục, chậm rãi đi vào.
“Chờ chút! Em ký liền!” Tôi bật dậy như lò xo, chạy ào ra bàn, rồng bay phượng múa ký tên.
Giang Phàm cười, bước về phía tôi.
Nụ cười đó… âm hiểm đến mức tôi nghi ngờ mình vừa ký xong bản án tử.
Tôi vội vàng nhảy về ghế sofa, giữ khoảng cách.
Giang Phàm vẫn cười kiểu khó hiểu, ngón tay gõ nhẹ lên điều khoản nào đó — chẳng lẽ là khoản “năm lần”?
Mà nghĩ đến bản tính cẩu của anh ta thì… cũng không sai.
Tôi tức tối phản bác:
“Ngày mai em phải đi làm rồi! Em vừa báo với quản lý, mai là vào đoàn quay show mới. Anh đừng quên điều kiện là nếu có thời gian, hiểu chưa?”
Tôi nhìn Giang Phàm đang chăm chú đọc hợp đồng, trông có vẻ hơi trầm mặc.
Tôi thấy anh ta có vẻ đáng thương, hứng lên liền đứng dậy:
“Nhưng xin lỗi nhé, mai em bận, show này quay mấy tháng lận đấy.”
Giang Phàm không nói gì, chỉ ngẩng đầu với vẻ mặt lạnh tanh.
“Hôm nay làm năm lần bù trước.”
Tôi gi/ật mình, bản năng rút lui khỏi tên cầm thú kia, vì cái m.ô.n.g của mình, tôi vội mềm giọng:
“Anh Giang~ Em biết lỗi rồi~ Anh thương Dương Dương đi mà~”
Chương 6
Chương 18
Chương 6
Chương 8
Chương 5
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook