Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Nửa đêm có người thở cạnh giường tôi, tôi còn tưởng là cậu đấy!”
Ngay tức thì, Thẩm Vân Chu đứng hình, ánh mắt lảng tránh.
Thẩm Hà Xuyên và Tưởng Tranh thấy không khí căng, vội vàng ra can.
“Mọi người đều là bạn cùng phòng, gặp mặt suốt ngày, đừng để mấy chuyện nhỏ làm mất hòa khí.”
“Đúng đấy, mất vui lắm.”
Chuyện này coi như tạm cho qua.
Dù bị nghi oan, tôi vẫn phải bị ép chăm người tay g/ãy như cậu ấy.
Không biết là báo ứng của cậu hay là của tôi nữa.
Mãi đến khi Thẩm Vân Chu dùng cánh tay bó bột húc nhẹ vào tay tôi.
Tôi mới hoàn h/ồn lại.
Cậu ấy nhẹ giọng: “Cái đó…”
Tôi phản xạ có điều kiện, lập tức phản bác: “Tôi nói rồi, không phải tôi lấy tr/ộm!”
Nghe xong, mặt cậu ấy đổi sắc liên tục, cuối cùng đỏ bừng cả lên.
“Tôi biết… tôi định nói là xong rồi, giúp tôi kéo cái quần lên với.”
Tôi mặt lạnh, dứt khoát giúp cậu ấy kéo quần.
Chỉ mong làm cho nhanh, nên động tác tay có hơi mạnh.
Thẩm Vân Chu khẽ rên lên một tiếng.
Tôi thấy âm thanh đó sao mà quen tai quá.
Nghĩ đến vẻ mặt hoang mang của cậu ấy hôm trước, tôi buột miệng hỏi:
“Cái người thở bên giường tôi nửa đêm… không phải là cậu đấy chứ?”
Thẩm Vân Chu lập tức phủ nhận ba lần liền.
“Không phải! Không có! Cậu đừng nói linh tinh!”
Thấy cậu ấy chối dữ dội vậy, tôi lại thấy trong lòng khó chịu.
Tôi chẳng phải chỉ lén hôn cậu một cái thôi sao.
Cậu gh/ét tôi đến mức không muốn dính dáng chút nào à?
Tôi không có gì nổi bật, chỉ có điều là rất biết điều.
“Thẩm Vân Chu, chuyện hầu hạ này tôi chịu không nổi, cậu tìm người khác đi.”
“Nhưng mà—”
Cậu ấy vừa định nói, đã bị Thẩm Hà Xuyên bưng đồ ăn về c/ắt ngang.
Tôi như được c/ứu mạng, nhanh chóng chuồn khỏi ký túc xá.
Lúc ăn cơm ở căng tin, tôi gặp sư huynh Tống Minh của CLB, người thích tám chuyện.
“Cậu còn nhớ Kỷ Việt không?”
Nghe thấy tên Kỷ Việt, tôi hơi khựng lại, ấn tượng về hắn cực kỳ sâu.
Trước đây trong CLB, hắn từng đi/ên cuồ/ng theo đuổi tôi.
Nhưng lúc đó tôi chỉ có mắt với Thẩm Vân Chu, nên chẳng để ý ai khác.
Sau khi cạch mặt với Thẩm Vân Chu, tôi có thử tiếp xúc với Kỷ Việt, cảm giác cũng không tệ.
Nhưng chưa được bao lâu, hắn gửi cho tôi vài tin nhắn kỳ lạ.
【Chu Dương, chúng ta đừng liên lạc nữa.】
【Thời gian vừa rồi là tôi có lỗi với cậu.】
Sau này tôi mới biết, hóa ra là Thẩm Vân Chu giở trò sau lưng.
Cậu ấy đ.á.n.h cho hắn một trận, rồi cảnh cáo không được lại gần tôi.
Tống Minh ghé sát tai tôi thì thầm tám chuyện:
“Nghe bảo hắn bắt cá hai tay, bị hai bên đ.á.n.h cho nhập viện.”
“Kỷ Việt là thói quen rồi, chưa bao giờ đ/ộc thân, kể cả khi theo đuổi cậu cũng vậy.”
“May mà lúc đó Thẩm Vân Chu ngăn hắn tiếp cận cậu, không thì cậu bị hắn lừa lúc nào không hay.”
Nghe xong, tôi nhìn đĩa cơm thơm phức trước mặt mà thấy chán chẳng muốn ăn.
Thẩm Vân Chu chưa từng giải thích gì với tôi.
Tôi thì nhỏ nhen nghĩ rằng cậu ấy gh/en vì tôi có nhiều người theo đuổi, nên mới dùng th/ủ đo/ạn hèn hạ.
Còn vì chuyện đó mà cãi nhau một trận.
Trong lúc gi/ận dữ, tôi buông cả lời khó nghe.
“Thẩm Vân Chu, chúng ta chẳng qua chỉ là bạn học bình thường, cậu có tư cách gì xen vào việc tôi chơi với ai?”
“Tôi yêu đương với ai cũng không đến lượt cậu lo! Lo thân cậu trước đi!”
Lời tổn thương thốt ra miệng rồi, không thể thu lại được nữa.
Hôm đó, hai chúng tôi chia tay trong không vui.
Giờ nghĩ lại, là tôi hiểu lầm cậu ấy rồi.
Khi tôi về lại ký túc, Thẩm Hà Xuyên không có ở đó.
Chỉ còn Thẩm Vân Chu đang khó khăn ăn cơm một mình.
Cơm bị thìa xới tung lên, nhưng nhìn là biết chẳng ăn được bao nhiêu.
Tôi bỗng thấy có chút áy náy, chủ động mở miệng hỏi chuyện.
“Xuyên T.ử đâu rồi?”
“Cậu ấy có việc ra ngoài rồi.”
Nhìn cậu ấy cố gắng dùng cánh tay cứng đơ đưa thức ăn lên miệng.
Thật sự trông buồn cười.
Cuối cùng tôi vẫn không nỡ, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Tôi gi/ật lấy thìa từ tay cậu ấy, đưa thức ăn đến miệng.
Thẩm Vân Chu bối rối: “Tôi tự làm được mà.”
“Khỏi phí sức, đợi cậu ăn xong chắc mặt trời cũng lặn luôn rồi.”
Cậu ấy không cãi nữa, ngoan ngoãn há miệng.
Thấy cậu ấy dễ thương vậy, tôi nhịn không nổi mà hỏi:
“Cậu bảo Kỷ Việt tránh xa tôi, là vì biết hắn đã có người yêu đúng không?”
Giọng tôi nhàn nhạt, như thể chỉ đang nói chuyện phiếm.
Nghe vậy, Thẩm Vân Chu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như đang cân nhắc gì đó.
Tôi lại hỏi: “Cậu không định giải thích với tôi à?”
Thẩm Vân Chu thở dài: “Ban đầu có nghĩ tới, nhưng lúc đó cậu đang tức, nói gì cũng vô ích.”
“Sau đó thì thấy cũng chẳng cần thiết nữa.”
“Với lại… cậu gh/ét tôi thì cũng đâu phải vì chuyện đó.”
Có lúc tôi thật sự không biết cậu ấy là thông minh hay ngốc nghếch.
Thà bị hiểu lầm làm kẻ x/ấu, cũng không chịu giải thích.
Thẩm Vân Chu chậm rãi nói: “Hắn không xứng để cậu đối tốt như vậy.”
Tôi buột miệng: “Còn cậu thì xứng à?”
Không khí lại rơi vào im lặng.
May mà sắp ăn xong rồi.
Nhưng động tác của tôi vẫn khéo léo hơn tay cậu ấy nhiều, ăn đến cuối cùng mà vẫn còn dính cơm trên khóe miệng.
Thẩm Vân Chu hoàn toàn không biết.
Tôi giơ ngón tay nhẹ nhàng gạt đi hạt cơm đó, lúc chạm vào, tôi thấy cậu ấy khẽ gi/ật mình.
Bình luận
Bình luận Facebook