Rắn nhỏ muốn được ôm ôm

Rắn nhỏ muốn được ôm ôm

Chương 2

15/12/2025 10:32

Tôi đang lén lút “dính dính”, cả người bỗng cứng đờ, sợ hãi run bần bật.

 

Đang lúc tôi âm thầm cầu nguyện anh đừng ăn tôi, thì chợt nghe tiếng cười khẽ.

 

Diêm Châu lạnh nhạt mở miệng:

 

“Muốn ăn thịt à? Tôi đi săn.”

 

Tôi thấy có gì đó không ổn.

 

【Rắn ở đại lục nguyên thủy… không lẽ lại dễ nói chuyện thế này sao?】

 

Hầu như ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, bước chân Diêm Châu cũng khựng lại.

 

Nhưng ánh mắt anh quá chân thành, khiến tôi vô thức gật đầu.

 

Mặt trăng ló ra khỏi mây, khiến tôi tạm quên nghi ngờ.

 

Làn vảy bạc trên người tôi phát sáng lấp lánh trong bóng đêm.

 

【Thì ra tôi lại là một con rắn trắng xinh đẹp thế này.】

 

Tôi uốn người một cái, mặt đất lập tức vang lên tiếng sột soạt.

 

Diêm Châu bất ngờ kéo tôi lại gần anh, quay đầu sang chỗ khác, trong ánh mắt lạnh lùng mang chút lúng túng:

 

“Đừng uốn nữa, tôi theo cậu về nhà.”

 

Anh nhẹ ho một tiếng, bế tôi ngang hông lên.

 

Không khí bắt đầu lan ra mùi pheromone dịu nhẹ, tôi hít một hơi thật sâu, đầu óc lập tức choáng váng.

 

Lang thang một mình trong khu rừng lạ suốt cả đêm, Diêm Châu là con rắn đầu tiên tôi gặp.

 

Trước khi ngất đi, tôi nằm phục trong lòng anh, chỉ cảm thấy vô cùng yên tâm.

 

3

 

Tôi bị nóng đ/á/nh thức.

 

Rõ ràng vẫn là mùa đông, nhưng trong hang lại nóng đến bỏng người.

 

Trong ký ức, tôi được Diêm Châu bế về nhà, còn cho uống nước, cho ăn chút đồ.

 

Tôi mò mẫm tìm hình bóng anh, nhưng bên cạnh lại trống trơn.

 

Tấm thảm cỏ dưới thân vừa ấm vừa mềm, góc thảm còn in rõ vết răng.

 

Pheromone của Diêm Châu vẫn không ngừng lan tỏa từ đó.

 

Đầu mũi tràn ngập mùi hoa lan thanh mát, xen lẫn chút lạnh lẽo như ánh trăng.

 

Lòng tôi bỗng thấy rối bời.

 

“Diêm Châu?”

 

Tôi thử gọi một tiếng, hồi lâu không thấy ai đáp.

 

Diêm Châu không có ở đây.

 

【Anh ấy đúng là dễ lừa quá đi…

 

【Dù tôi đã dụ được anh về nhà, nhưng nếu anh là rắn x/ấu, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách.】

 

Tôi dùng đuôi chạm nhẹ xuống đất, trong lòng giằng co dữ dội.

 

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa hang.

 

Mùi m.á.u tanh nồng nặc ập tới.

 

Tôi lập tức lật người, kéo thảm cỏ trùm kín thân, giả ch*t.

 

Diêm Châu ném x/á/c một con thú nhỏ xuống trước mặt tôi, rồi l.i.ế.m vết thương trên người dưới ánh trăng.

 

【Anh ấy vẫn chưa khỏi hẳn.】

 

Cái đuôi của tôi thò ra khỏi thảm cỏ run lên, tôi do dự ngẩng đầu nhìn.

 

Dòng m.á.u tươi từ con mồi chảy ra, lan thành một vũng nhỏ dưới sàn hang.

 

Đôi mắt trống rỗng của con thú nhìn chằm chằm vào tôi trong thảm cỏ, cơ thể lạnh ngắt đã không còn hơi thở.

 

Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt, đuôi run không kiểm soát.

 

“Không ăn à?

 

“Hay cậu thích ăn cỏ hơn?”

 

Anh nhướng mày, kéo x/á/c con thú lại gần tôi hơn.

 

Tấm thảm cỏ dưới thân vừa mềm vừa chắc.

 

Chắc… sẽ khó nuốt…

 

【Tôi là rắn bản địa, rắn bản địa ăn thịt sống là chuyện bình thường…】

 

Tôi nhắm mắt thì thầm cầu khấn, quyết tâm lao tới cắn một phát thật mạnh.

 

Nhưng mở mắt ra — tôi lại đang ngậm… ngón tay nóng hổi của Diêm Châu.

 

Tay anh khựng lại giữa không trung, trên mặt là vẻ ngỡ ngàng.

 

Ngón tay trắng nõn thon dài dính đầy nước bọt, tôi chỉ muốn hét lên vì x/ấu hổ, nhưng đầu lưỡi vẫn đang r/un r/ẩy vì cảm giác chạm vào kia.

 

Tim đ/ập thình thịch.

 

Sau tai bỗng nóng rực, má tôi đỏ ửng chỉ trong tích tắc.

 

Tôi khẽ thở ra một hơi, cố gắng kéo mình trở lại thực tại.

 

“A a a a, xin lỗi! Xin lỗi!”

 

Diêm Châu kiên nhẫn thu tay lại, lạnh lùng quay đầu đi.

 

Ở góc anh không nhìn thấy, tôi ra sức kiềm chế sự vui sướng trong lòng, đến khi suýt nghẹt thở mới lặng lẽ thở hắt ra.

 

【Dễ chịu thật…

 

【Muốn dính thêm chút nữa quá…】

 

Chính ý nghĩ đó làm tôi hoảng lo/ạn.

 

Diêm Châu là rắn, tôi là người.

 

Người sao có thể dính dính với rắn được!

 

“Tôi ăn no rồi! Không ăn nữa đâu!”

 

Tôi chui lại vào trong thảm cỏ ấm áp, chỉ chừa lại cái đuôi khẽ run trong không khí.

 

Khó chịu quá.

 

Mặt tôi chắc chắn đã đỏ bừng rồi.

 

4

 

Không biết đã bao lâu, trong hang bỗng sáng lên ánh lửa ấm áp.

 

Diêm Châu thành thạo phân nhỏ thịt con thú, c/ắt thành từng miếng rồi ném vào đống lửa nhóm bằng nhánh cây.

 

【Thì ra rắn bản địa cũng không ăn thịt sống à?】

 

Tôi thò đầu ra khỏi đệm cỏ, lầm bầm trong lòng.

 

Chẳng mấy chốc tôi đã không thể tiếp tục lầm bầm được nữa.

 

Hương thịt nướng thơm nức bay đến.

 

Tôi đã cả ngày chưa ăn gì rồi.

 

Khứu giác của loài rắn lúc này bị khuếch đại lên gấp trăm lần.

 

【Làm sao đây, rõ ràng vừa rồi tôi còn nói là mình no rồi mà.

 

【Nếu… nếu anh ấy lại hỏi tôi lần nữa thì tốt biết mấy.】

 

Tôi ngập ngừng gãi nhẹ những vảy trắng trên người, không để ý rằng Diêm Châu hơi khựng lại.

 

Một giây sau, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:

 

“Tôi ăn một mình không hết.”

 

“Vậy… ăn cùng đi!”

 

Tôi mừng rỡ đáp ngay không suy nghĩ.

 

Chưa dứt lời, Diêm Châu đã đứng dậy, mím môi đầy ẩn ý.

 

Ch*t rồi.

 

Hình như tôi hơi lộ liễu quá rồi.

Tôi vội vàng giả vờ miễn cưỡng thò đầu ra, cắn một miếng thịt anh đưa tới.

 

【Thơm quá trời đất! Diêm Châu đúng là thần thánh của tôi!

 

【Cho tôi ăn thêm một miếng nữa thôi, cho dù ngày nào cũng dính dính tôi cũng chịu luôn!】

 

Miệng tôi bị nhét đầy thịt, Diêm Châu liếc tôi một cái rồi lại lập tức đưa đến miếng thứ hai.

 

Trùng hợp vậy sao?

 

Không khí bỗng nhiên trầm lắng lại.

 

Tay tôi khựng giữa không trung, muốn động mà không dám, không động cũng không xong.

 

Một tiếng cười nhẹ vang lên, anh nghiêng đầu đi, bên má trắng nhợt vẫn còn dính m/áu.

 

Nhìn càng thêm đ/áng s/ợ.

Danh sách chương

4 chương
15/12/2025 10:32
0
15/12/2025 10:32
0
15/12/2025 10:32
0
15/12/2025 10:32
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu