BẤT LƯƠNG

BẤT LƯƠNG

Chương 6

15/12/2025 10:33

Tôi đi, và thu được ba mươi bảy tệ.

 

Lưu Thiếp coi thường số tiền đó, bảo tôi cứ giữ lấy.

 

Ban đầu, tôi còn định lén trả lại cho học sinh kia, nhưng sau đó, Diêm Hà đã cư/ớp hết tiền trong nhà và bỏ đi.

 

Tôi dùng số ba mươi bảy tệ đó để ăn cơm với Hà Lệ trong hai ngày.

 

Lương tâm của tôi, từ ngày hôm đó đã không còn nữa.

 

Từ khi đó, tôi đã th/ối r/ữa hoàn toàn.

 

Vậy nên, cố gắng cái quái gì nữa?

 

Loại người như tôi, chẳng xứng có một tương lai.

 

9

 

Tiền của Lưu Thiếp thì vẫn phải trả.

 

Tôi lại đi làm thêm, mãi đến chiều hôm sau mới chạy về trường để tranh thủ ngủ bù.

 

Đúng lúc đang là giờ thể dục, trong lớp chẳng có ai.

 

Vừa nằm xuống, ghế đột nhiên bị ai đó đ/á mạnh một cái.

 

Cả người tôi ngã nhào xuống đất, xoa xoa đầu, ngẩng lên nhìn.

 

Phương Hành ngồi xổm trước mặt tôi: “Sáng nay đi đâu?”

 

Tôi dựa vào tường, lạnh lùng nói: “Đừng lo chuyện của tôi, không biết lại tưởng anh là bố tôi đấy.”

 

“Thực ra tôi cũng thích làm bố của người khác lắm.” Phương Hành bóp lấy mặt tôi, nói tiếp: “Gọi một tiếng ‘bố’ nghe thử nào.”

 

Đúng là phiền phức.

 

Tôi vung tay đ.ấ.m hắn, nhưng bị Phương Hành chặn lại.

 

Hắn nắm ch/ặt lấy tay tôi, cúi đầu nhìn, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

 

Tôi giằng tay ra: “Chẳng liên quan gì đến anh.”

 

“Không liên quan đến tôi?” Phương Hành cười nhạt, nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo, “Diêm Trạch, cậu nghĩ tôi đưa vài nghìn tệ chỉ để chơi đùa với cậu thôi à?”

 

Tôi buông xuôi, hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”

 

“Trả lại.” Phương Hành nói từng chữ một, “Tôi muốn cậu trả lại cho tôi Diêm Trạch trước đây.”

 

Tôi sững sờ.

 

Bên ngoài lớp học vang lên tiếng ồn ào, giờ thể dục sắp kết thúc, có người vừa nói chuyện vừa trở về lớp.

 

“Cậu nghe nói chưa? Sao Diêm Trạch lần này thi giỏi thế?”

 

“Chắc là chép bài rồi.”

 

“Dạo này Phương Hành hay đi chung với hắn, có khi nào là hắn ép Phương Hành đưa đáp án không?”

 

Tiếng nói ngày càng gần, tôi tựa lưng vào tường, thả lỏng đầu óc, Phương Hành cúi đầu, ngồi yên lặng trước mặt tôi.

 

Khi tiếng bước chân gần tới cửa, Phương Hành đột ngột đứng dậy, đạp mạnh cửa sau.

 

Tiếng hét kinh ngạc vang lên từ hành lang.

 

Ngay sau đó, giọng nói của Phương Hành vọng vào:

 

"Điểm thi vào cấp ba của Diêm Trạch là 723, trong số các người, ai có điểm cao hơn số này? Cứ đến Trường Thực Nghiệm số Một mà tra điểm thi ba năm cấp hai của Diêm Trạch, có lần nào rớt khỏi top ba của trường không, tôi sẽ quỳ xuống mà lạy các người."

 

"Để tôi nói cho các người biết vì sao cậu ta tiến bộ nhanh như vậy, vì cái đầu của cậu ấy đủ để đ/è bẹp đám kẻ vô dụng chỉ biết sủa bậy như các người."

 

Ánh nắng từ cửa sau chiếu vào, bao quanh dáng người cao lớn của Phương Hành.

 

Những thành tích đó, chính tôi còn sắp quên, vậy mà hắn nhớ còn rõ hơn tôi.

 

Nhưng hồi cấp hai, tôi hoàn toàn không quen biết Phương Hành.

 

Đang định cảm động một chút thì lại nghe hắn tiếp tục:

 

"Các người có thể nghi ngờ nhân phẩm của Diêm Trạch, nhưng tốt nhất đừng nghi ngờ thành tích của cậu ấy. Đúng là cậu ta là một tên cặn bã, nhưng ít ra cái đầu còn có chút tác dụng."

 

Ch*t ti/ệt!

 

Ngày hôm sau, tôi vẫn bỏ học. Phương Hành muốn tôi trở lại như Diêm Trạch trước đây, nhưng tôi không thể.

 

Tôi phải nhanh chóng trả tiền cho Lưu Thiệp, nếu không sẽ không biết anh ta còn gây chuyện gì nữa.

 

Buổi chiều, khi đang bốc hàng ở cửa hàng trái cây, tôi bất ngờ nhìn thấy Phương Niệm.

 

Tôi lau mồ hôi, nhìn đồng hồ rồi cau mày: "Giờ đang trong giờ học, sao cậu lại ở đây?"

 

Phương Niệm nói: "Cậu cũng có đi học đâu."

 

Tôi đáp: "Chúng ta không giống nhau."

 

Tôi là kẻ vô phương c/ứu chữa, còn cậu ấy thì có tương lai rực rỡ.

 

Phương Niệm cố chấp nói: "Có gì mà khác?"

 

Tôi nhấc kiện hàng lên, không muốn đôi co: "Cậu đừng có mà cãi với tôi. Mau về đi, tôi không có thời gian đối phó với cậu."

 

Phương Niệm không nói lời nào, lẳng lặng bước tới giúp tôi khuân hàng.

 

Tôi đặt hàng vào trong tiệm, chào ông chủ rồi kéo Phương Niệm ra góc phố.

 

"Tóm lại cậu muốn gì đây?"

 

Đôi mắt Phương Niệm đỏ hoe, hỏi: "Tại sao lại tránh mặt tôi?"

 

Kể từ sau lần bị kẹt giữa hai anh em họ, tôi luôn cố gắng né tránh Phương Niệm.

 

Không có lý do nào khác ngoài việc cậu ấy quá bám dính.

 

Tôi đâu thực sự thích cậu ta, chẳng cần phải cho cậu ta hy vọng.

 

Thêm vào đó, còn sợ Phương Hành – tên bi/ến th/ái đó – thật sự sẽ khiến tôi không thể có con nổi.

 

"Cậu đã nhận ra tôi tránh mặt cậu, vậy mà còn không hiểu tại sao à?" Tôi nói thẳng không chút do dự, "Phương Niệm, ai cũng có thể thích tôi, trừ cậu. Tôi đã hành hạ cậu như thế, nếu cậu còn thích tôi thì đúng là cậu tự hạ thấp bản thân."

 

Phương Niệm nắm ch/ặt cổ tay tôi, giọng kiên quyết: "Tôi muốn tự hạ thấp mình, không được à?"

 

Tôi chưa kịp nói thì nhìn thấy ở góc phố xa xa, một nhóm ba, năm tên c/ôn đ/ồ cầm theo gậy sắt, trông rất hùng hổ đi về phía chúng tôi.

 

Quen mắt, bọn này là người của Lưu Thiệp.

 

Chắc chắn đến chặn đường tôi.

 

Tôi ch/ửi thề, rồi kéo Phương Niệm chạy.

 

Chúng tôi luồn lách qua vài con hẻm, gần như đã bỏ xa đám kia, nhưng Phương Niệm bỗng dừng lại, cúi người thở hổ/n h/ển: "A Trạch, tôi… tôi chạy không nổi nữa rồi."

 

Tôi chưa kịp đáp thì bị một cú đ/ập vào lưng.

 

Chúng tôi bị bao vây rồi.

Danh sách chương

5 chương
15/12/2025 10:33
0
15/12/2025 10:33
0
15/12/2025 10:33
0
15/12/2025 10:33
0
15/12/2025 10:33
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu