Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi là một tên c/ôn đ/ồ.
Lão đại cưỡng ép cư/ớp về một nam nhân lạnh lùng tuấn mỹ, bị từ chối thì nổi đi/ên.
Hắn chỉ vào tôi, uy h.i.ế.p mỹ nhân:
“Nếu mày còn dám từ chối tao, tao sẽ cho loại người này làm nh/ục mày.”
Mỹ nhân quật cường đến nỗi thổ huyết:
“Được, tới đi.”
Tôi: “Hả??”
Không, đừng có lại gần tôi mà, tôi là trai thẳng đấy!!
Có ai từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?!
1
Tuyệt vọng, tôi rít một hơi th/uốc, sắc mặt vừa tái nhợt vừa nặng nề.
Đồng bọn vỗ vai tôi, đầy thông cảm:
“Vào đi thôi, muộn chút nữa lão đại nổi gi/ận là mày cũng bị vạ lây.”
Tôi đành tuyệt vọng bước vào căn phòng tối.
Người mà Thẩm Huy cư/ớp về, hai tay bị c/òng ngược ra sau, quỳ trên đất, sống lưng vẫn thẳng tắp.
Một mỹ nhân thật sự.
Khóe môi vương m/áu, chính là vết tích khi hắn liều c.h.ế.t cắn rá/ch tai lão đại.
Hắn nheo mắt, ánh nhìn lạnh lùng, sắc bén, trừng thẳng vào tôi.
Như thể h/ận không thể x/é x/á/c tôi, gặm nát nuốt vào bụng.
Tôi khóa trái cửa.
“Rầm.”
Mọi tiếng ồn ào lập tức bị chặn bên ngoài.
Còn chút hy vọng mong manh, tôi lấy hết can đảm nhìn hắn một lần nữa.
Cao ráo, vai rộng eo hẹp, chân dài n.g.ự.c phẳng.
Diện mạo dẫu đẹp, nhưng ngũ quan cứng cỏi, chỗ nào cũng là dáng vẻ đàn ông.
Tôi càng thêm ủ rũ.
Ngón tay ngứa ngáy, tôi lại bật ra một điếu, ngậm nơi môi, tiến lại gần.
Hắn ngẩng đầu, mặt không biểu cảm, lạnh giọng:
“Đồ ng/u, muốn làm thì nhanh lên.”
Tch.
Tôi khẽ t/át một cái, không mạnh không nhẹ.
“Này, nói năng cho sạch sẽ chút.”
Rít một hơi th/uốc, tôi thở dài u ám:
“Biết rên không?”
“Hả?”
“Thôi bỏ đi.” Tôi nhắm mắt, nhớ lại mấy đoạn phim gay vội vàng học trước, rồi bắt chước rên vài tiếng.
Lần đầu tiên trong đời tôi phải làm cái chuyện này, lại còn ngay trước mặt một người đàn ông xa lạ.
Mặt nóng bừng, cứng ngắc, cực kỳ x/ấu hổ.
Người kia đột nhiên im lặng, khiến trong căn phòng tối chỉ còn vang lên tiếng thở dồn dập — ngay cả tôi nghe cũng thấy xa lạ, mang chút m/ập mờ, hòa tan vào làn khói th/uốc.
Đây chắc chắn là ba phút x/ấu hổ nhất trong cuộc đời c/ôn đ/ồ của tôi.
Tôi chịu hết nổi.
Thà mang tiếng “chưa được ba phút” còn hơn.
Tôi vội vã định kết thúc thì—
Một tiếng thở khàn khàn, do dự nhưng trầm thấp, xen vào.
Giọng hắn mang từ tính, chẳng khác nào diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp.
Chậm rãi, có lực, trầm đến tận đáy.
Ti/ếng r/ên nghẹn của tôi lập tức biến thành chói gắt.
Bầu không khí trở nên quái dị, y như tôi mới là người nằm dưới vậy…
Người đàn ông cụp mắt, dùng hơi thở nói khẽ:
“Cho tôi một điếu.”
Tôi nhét thẳng vào miệng hắn.
Hắn nhìn chằm chằm tôi, bất ngờ hé môi, dùng răng nanh cắn ch/ặt điếu th/uốc.
Đầu lưỡi khẽ đẩy đầu lọc, cằm hơi hất lên, đem đầu điếu chạm vào điếu th/uốc đang ch/áy trên môi tôi.
“Xẹt.”
Ánh lửa bùng lên.
Phản chiếu trong mắt hắn, sáng cam rực rỡ.
Hắn nói: “Cảm ơn.”
Động tác quá nhanh, tôi chưa kịp phản ứng, đầu lọc đã chạm vào nhau.
Tôi lập tức gi/ật ra, bản năng nhăn mày vì chán gh/ét.
Hắn thấy hết.
Nhưng tôi chẳng định xin lỗi.
Đồ th/ần ki/nh, đàn ông mà hút th/uốc kiểu đó, thật gh/ê t/ởm.
Tôi hờ hững:
“Không sao, đừng nói với ai là được.”
Trước khi rời đi, nghĩ thế nào lại quay lại, đ/á mấy phát vào m.ô.n.g hắn.
Kết thúc xong, đồng bọn khen ngợi:
“Anh em, tay nghề cũng không tệ nha, nhìn cái dáng lảo đảo của nó kìa, chắc bị mày hành tới què luôn rồi.”
Tôi im lặng, giấu công giấu danh.
2
Mỹ nhân hình như không còn bướng bỉnh như trước nữa, thậm chí chịu nói thêm vài câu với lão đại.
Lão đại vui lắm, quyết định cho cậu ta ra ngoài m/ua mấy bộ quần áo.
Tất nhiên, vẫn phải có đàn em theo sát.
Chuyện này vốn chả liên quan gì đến tôi, tôi còn bận dẫn mấy thằng em đi c.h.é.m giành địa bàn ở Vịnh Đồng La.
Đang giữa đường, tôi nhận được điện thoại, đồng đội gọi gấp: có việc khẩn, phải đến ngay.
Không kịp thay đồ, tôi lưng giắt sú/ng, lái chiếc xe sang, mặc bộ vest đen vấy m.á.u nửa mặt, lao thẳng vào trung tâm thương mại.
Mỹ nhân vẫn là mỹ nhân.
Chỉ là giờ mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài vải lanh, đứng thẳng tắp lạnh lùng, tao nhã như ngọc được mài sáng, diễm lệ đến mức gần như yêu nghiệt.
Đồng đội huých tôi một cái:
“Cậu ta lại dám làm lão đại nổi gi/ận rồi, mau đi đi. Một lần lạ hai lần quen mà.”
Tôi tuyệt vọng:
“Dựa vào cái gì chứ?”
Đồng đội nhún vai:
“Trong đám tụi mình chỉ có mày nhuộm tóc vàng, nhìn y hệt c/ôn đ/ồ. Không đi thì ai đi?”
Bên kia, lão đại gầm lên:
“Giang Chí Kiều, tao hỏi mày lần cuối, có mặc hay không?”
Đó là một chiếc áo voan đen mỏng đến trong suốt, rá/ch lỗ chỗ.
Mỹ nhân cười lạnh đầy kh/inh miệt:
“Thẩm Huy, chẳng phải mấy trò hạ lưu s/ỉ nh/ục này là sở trường của anh sao? Nói cho anh biết, tôi không mặc! Dù c.h.ế.t cũng không—”
Cậu ta chưa kịp dứt lời thì đã lao thẳng về phía tôi, bất ngờ đ/è ngã tôi xuống đất, ngồi chồm hổm trên người tôi, giằng khẩu s.ú.n.g toan dí vào trán mình.
Tôi sợ muốn ch*t.
Đầu óc có vấn đề à, liên quan quái gì đến tôi đâu?
Tôi vội ôm ch/ặt lấy cậu ta, nhỏ giọng dỗ:
“Đừng bướng nữa. Cậu chịu nhún một chút đi, lát nữa tôi cởi áo khoác cho cậu trùm vào, được không?”
Giang Chí Kiều im lặng.
Sợ lão đại lại bắt tôi “làm” cậu ta, tôi đỡ cậu đứng dậy, dốc hết sức dỗ dành, hệt như đang hầu cha ruột.
Cuối cùng cậu mới lạnh mặt nhặt lấy chiếc áo kia.
Ra đến cửa, lão đại liếc qua bộ vest của tôi đang trùm trên người Giang Chí Kiều, nhưng không truy c/ứu.
Chương 6
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 9
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook