Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ngay sau đó, nhóm chat ký túc xá sôi nổi lên.
Trương Thuấn:
【Anh Kiều, sao không giữ chỗ cho tụi em?】
Nghiêm Sở:
【Kiều nhi, sao nay dậy sớm vậy?】
Ding Diên An:
【Này, sao lơ tụi anh luôn thế?】
Lâm Nhạc Ngôn:
【Nhìn Tiểu Kiều trông thiếu ngủ quá, có quầng thâm rồi.】
Tôi ngồi hàng giữa, thấy tụi nó cứ quay đầu nhìn về phía tôi.
Mấy bạn xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, rồi ánh mắt cũng đổ dồn về phía tôi.
Cuối cùng, đến cả giáo viên cũng chú ý, đùa một câu:
“Bạn học kia, em cứ quay đầu nhìn vậy, đằng sau là bạn gái em à?”
Cả lớp cười rần rần.
Trương Thuấn còn hùa theo:
“Dạ đúng rồi đó thầy, haha!”
Giáo viên cũng bật cười:
“Vậy hay là đổi chỗ với bạn ngồi sau nhé?”
Thấy nó chuẩn bị đứng dậy, tôi hoảng h/ồn vồ lấy điện thoại, nhắn vào nhóm:
【IM MỒM HẾT CHO TÔI!!! Trương Thuấn, c/âm.】
6
Cuối cùng cũng hết tiết, tôi bị tụi nó vây lại, cùng kéo nhau ra căn-tin.
Nghiêm Sở hỏi tôi:
“Muốn ăn gì? Để tôi đi m/ua cho.”
Tôi nghĩ một lát:
“Cơm thịt kho tàu.”
Nghiêm Sở cầm sách vở của tôi đi xếp hàng.
Tôi quay đầu thấy hàng b/án xúc xích nướng, định lại m/ua.
Lâm Nhạc Ngôn kéo tay tôi:
“Để tôi m/ua cho. Cậu ra tìm Diên An đi.”
“Cậu biết tôi muốn ăn gì hả?”
“Xúc xích.”
Hắn còn giơ tay xoa nhẹ đầu tôi, rồi quay người rời đi.
Tôi còn đang ngẩn ra thì Trương Thuấn gi/ật lấy vở và sách tôi đang cầm, kéo tôi ra bàn:
“Em thấy anh Diên An rồi.”
Chờ tụi nó quay về, tôi hỏi Lâm Nhạc Ngôn lấy xúc xích.
Kết quả bốn đứa đồng loạt chìa ra trước mặt tôi.
“Mấy ông bị gì vậy?”
Tôi nhìn bốn cây xúc xích trước mặt, không nhịn được chế giễu.
Tôi với tay lấy của Lâm Nhạc Ngôn, hắn nhướng mày cười:
“Cẩn thận nóng đó.”
“Anh Kiều, ăn của em nữa đi~” – Trương Thuấn làm nũng.
Tôi không chịu nổi nữa, há miệng cắn lấy:
“Ăn thì ăn!”
Hai cây thì còn tạm.
Nhưng hai đứa còn lại lại không chịu:
Ding Diên An nói tỉnh bơ:
“Đã ăn của họ thì phải ăn của tụi tôi nữa, công bằng chứ!”
Nghiêm Sở gật đầu:
“Kiều nhi, nào – a~”
Tôi: “…”
Đúng là bị đi/ên hết rồi.
Không muốn gây chú ý, tôi nghiến răng nhận lấy hai cây còn lại, vừa ăn vừa tự lẩm bẩm động viên:
“Có bốn cây thôi, ăn được…”
Bỗng phía sau có tiếng cười khúc khích – là con gái.
Ding Diên An quay đầu lại hỏi:
“Cười gì vậy?”
Cô gái bị bắt quả tang, luống cuống xua tay:
“À không, là cái meme trên mạng thôi…”
Lâm Nhạc Ngôn khó hiểu:
“Meme gì?”
Cô gái đỏ mặt, liếc tôi một cái:
“Thì là cái ‘bốn cây’ ấy mà…”
Chưa kịp nói hết đã bị bạn kế bên nhắc khéo, cô nàng vội vàng ngậm miệng:
“Không có gì đâu, xin lỗi, xin lỗi!”
Trương Thuấn tò mò mở điện thoại định tra.
Tôi gõ cái khay xuống bàn, lườm nó:
“Ăn cơm.”
Nó vội buông điện thoại, ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi còn nghe cô gái kia thì thầm:
“Ui, ngoan gh/ê luôn á~”
7
Bữa cơm này đúng là nghẹn họng.
Cô gái ban nãy chắc là kiểu “hủ nữ” mà em gái tôi hay nhắc tới.
Cứ nhìn thấy hai người đàn ông là ghép couple rồi “hít đường” ngay lập tức.
Về đến ký túc xá, tôi định leo lên giường nghỉ thì bị Trương Thuấn kéo mắt cá chân lại.
“Anh ơi, ăn xong mà ngủ luôn dễ bị sa dạ dày đó.”
Tôi đ/á nó ra:
“Tôi thích.”
Nó ôm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi, sức như trâu suýt nữa kéo tôi rớt khỏi giường, còn ôm đùi tôi làm nũng:
“Chơi game đi mà~ tụi mình đủ năm người xếp team luôn!”
Thằng này lông mày rậm, mắt sáng, đẹp trai nhất phòng, lại còn hay làm nũng.
Lâu rồi chưa chơi game, bị nó rủ riết cũng hơi ngứa tay.
Tôi nhảy xuống giường kéo ghế:
“Tôi chơi AD (xạ thủ).”
Bốn đứa kia cũng ngồi vào, chọn vị trí, bắt đầu chơi.
Năm phút đầu thì còn ổn, sau đó mọi chuyện bắt đầu "đi xa".
Tôi được tụi nó bảo vệ kỹ quá, kết quả toàn trận:
0 g.i.ế.c – 0 c.h.ế.t – 0 hỗ trợ.
Ngay cả đội bạn cũng cười nhạo:
【AD gì như cục tạ, chó nhà tôi chơi còn hơn.】
Tôi tức quá thoát khỏi team, đi tìm người khác ghép trận.
Ding Diên An cũng nghỉ, cởi áo bắt đầu tập thể hình.
Lâm Nhạc Ngôn thì lên Bilibili xem livestream thầy vật lý dạy học.
Chỉ còn Trương Thuấn và Nghiêm Sở vẫn chơi, hai người ghép team tiếp – và trùng hợp thế nào lại vào đúng team đối thủ của tôi.
Tốt! Xem tôi trả th/ù đây!
Trận này tôi chơi cực “gắt”, đ/á/nh cho AD bên kia không ngóc đầu nổi.
Trương Thuấn bị chính đồng đội trong game bật voice m/ắng:
“AD ng/u c.h.ế.t đi, biết chơi không đó?”
“Bên kia là vợ mày hả, không dám đ/á/nh?”
“Tụi mày là một đôi thì cút đi ghép team riêng, ai cho vào đây làm nội gián hả?!”
M/ắng càng lúc càng quá đáng, tôi lập tức report.
Rồi quay sang Trương Thuấn:
“Anh trả th/ù cho em rồi.”
Trương Thuấn cảm động:
“Cảm ơn vợ yêu.”
Nghiêm Sở giơ tay vỗ vào gáy nó một cái:
“Hô linh tinh cái gì đấy!”
Tôi vứt điện thoại xuống, bẻ tay lao tới chỗ nó:
“Nhóc con, mày đúng là ăn đò/n đến nơi!”
8
Cuối tuần, bốn đứa kia đều có việc đi ra ngoài, hiếm hoi lắm tôi mới có một mình trong ký túc.
Tuyệt vời ông mặt trời!
Dạo gần đây nhìn tụi nó cứ thấy… giống “cong”, làm tôi căng thẳng suốt. Giờ được một mình, cuối cùng cũng thả lỏng được rồi.
Tôi lấy truyện tranh BL của em gái ra nghiên c/ứu lại.
Ban đầu còn cau mày tỏ vẻ kh/inh thường, nhưng đọc dần dần…
Mặt đỏ, tim đ/ập nhanh, khóe miệng cong như s.ú.n.g AK.
Đọc đến trang cuối mà không có kết thúc, đúng là cào ruột gãi gan. Tôi nhắn WeChat hỏi em gái:
【Bộ truyện đó chưa có kết thúc hả?】
Em gái:
【Anh đang đọc thiệt đó hả????】
Tôi:
【Ừ, khi nào mới end vậy?】
Em gái:
【Anh mà bị b/ắt c/óc thì nói đi, nhà mình có tiền chuộc mà.】
Chương 7
Chương 6
Chương 11
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook