Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lâm Tư Tư cười tươi như hoa: “Tôi biết bạn đó, Đường Chu – bá chủ trường – nổi tiếng lắm!”
Lần đầu được người khen, tôi có chút ngượng, gãi đầu.
“Cũng không nổi tiếng lắm đâu.”
Cô ấy vươn bàn tay trắng muốt ra trước mặt tôi, ánh mắt như có ánh sáng.
“Tôi tên là Lâm Tư Tư, làm quen nhé, đại ca học bá.”
Cô ấy cứ gọi “bá chủ trường” khiến tôi x/ấu hổ muốn c.h.ế.t.
“Đừng… đừng gọi vậy, nghe ngại quá.”
Lâm Tư Tư lập tức cười ngọt ngào như hoa nở.
Tôi đỏ mặt ngồi cạnh Lâm Tư Tư, vẻ ngoài đáng yêu, khiến đám bạn bắt đầu hiểu lầm.
Trong trò chơi vua ban lệnh sau đó, tôi mới nhận ra, cả đám đều cố ý đẩy tôi với Lâm Tư Tư lại gần nhau.
Mà Lâm Tư Tư, dù đỏ mặt và hơi ngại ngùng, nhưng ánh mắt nhìn tôi tràn đầy thích thú.
Tôi hơi bối rối rồi đấy.
Chương 14
“Vua ra lệnh: Số 6 hôn một người bất kỳ trong phòng, trong vòng 1 phút!”
Vừa nghe thằng B/éo – vua hôm nay – đọc lệnh, tôi (số 6) lập tức rùng mình.
Không lẽ xui xẻo tới vậy?
Tiếng reo hò vang dội khắp phòng, bọn nó đẩy tôi về phía Lâm Tư Tư.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Tôi lúng túng đỏ mặt: “Đừng làm quá, người ta là con gái đó mấy ông!”
Thằng B/éo nháy mắt mờ ám với tôi.
“Nếu mày không chọn, vậy thì hôn bọn tao – mấy ông già thối miệng nha, ha ha ha! Hay để tao hy sinh, hôn mày một cái nhé?”
Nó bặm môi hôn gió rồi nhào tới, tôi nhăn mặt đẩy nó ra.
“Tôi tự chọn!”
Tôi nhìn quanh một vòng, ánh mắt Lâm Tư Tư nhìn tôi đầy hy vọng.
Nhưng tôi nhìn cô ấy, lại không dám chọn.
Tôi không phải người tốt gì, cũng thấy cô ấy dễ thương, nhưng… tôi đã có người mình thích rồi!
Tôi nghĩ bụng: Hay chịu ph/ạt uống ba ly rư/ợu trắng vậy, một ly là gục rồi, nhưng còn hơn là đi hôn người khác.
Tôi c.ắ.n răng cầm ly lên, vừa định uống thì cổ tay bị một bàn tay lớn nắm lấy.
Chỉ nghe giọng người đó: “Để tôi chọn giúp cậu.”
Ngay sau đó, người đó cúi xuống, tôi ngẩng đầu, đôi môi nóng ấm chạm vào môi tôi.
Tôi hoảng hốt!
Theo phản xạ định lùi lại, quên mất đằng sau là sofa, vấp một cái ngã xuống luôn.
Lẽ ra có thể tách ra, vậy mà người kia lại giữ lấy gáy tôi.
Cậu ấy tiến thêm một bước, một chân quỳ xuống gi/ữa hai ch/ân tôi.
“Yến Phù An…”
Yến Phù An không đeo kính, đôi mắt đen gần trong gang tấc, tràn đầy vẻ sắc bén không nói nên lời.
Tôi thậm chí còn thấy hình ảnh bối rối của chính mình trong mắt cậu ấy.
Môi vẫn chạm môi, giọng cậu ấy khàn khàn trầm thấp, khác hẳn vẻ lạnh lùng mọi khi.
“Ngoan, chưa hết một phút mà.”
Trong tiếng la hét náo động như sập mái nhà, tôi cảm giác như mình đang mơ.
Trong mơ, Yến Phù An hôn tôi, rồi nắm tay tôi rời khỏi phòng.
Chương 15
Cậu ấy bước đi nhanh chóng, đôi chân dài dắt tôi đến góc cầu thang không người.
Chỉ một chút lực, lưng tôi chạm tường lạnh ngắt, bị Yến Phù An áp sát.
Không đeo kính, cậu ấy như biến thành người khác.
Tôi thấy hơi hoảng.
“Yến Phù An, sao cậu lại đến đây?”
Cậu ấy không trả lời, ánh mắt đen nhìn thẳng vào tôi, rồi trượt xuống, dừng ở môi tôi.
“Nếu tôi không đến, cậu định hôn ai?”
Tôi: “Hả? Tôi đâu định hôn ai… ưm!”
Cậu ấy cúi xuống đột ngột, không cho tôi cơ hội giải thích, tay nắm cằm tôi, buộc tôi ngẩng lên.
Tôi bắt đầu chóng mặt.
Yến Phù An!
Cậu ấy đang… hôn tôi?
Chắc tôi vừa uống rư/ợu rồi nhỉ?
Nên đây chắc là ảo giác do say?
Nhưng chân tôi mềm nhũn, chỉ có thể bám vào người Yến Phù An.
Làm nhăn cả áo cậu ấy.
Chương 16
“Đường Chu?”
Tôi nhìn gương mặt Yến Phù An mà hơi ngơ ra.
Ngón tay thon dài vẫy trước mặt tôi, tôi vô thức nắm lấy, nóng ran, rồi lại buông ra.
“Hả? Gì vậy?”
Tim đ/ập thình thịch.
Vừa sợ cậu ấy phát hiện, lại vừa sợ cậu ấy gh/ét tôi.
Ánh mắt Yến Phù An lướt qua ngón tay vừa bị tôi nắm, mím môi.
“Có câu nào không hiểu, cần tôi giảng không?”
“Không cần, tôi làm xong rồi.”
Tôi đưa bài cho cậu ấy.
Lúc cậu nhận lấy, đầu ngón tay cậu chạm vào tay tôi, tôi lập tức buông ra.
Cậu không kịp giữ, bài rơi xuống đất.
“Xin lỗi!”
Tôi luống cuống cúi xuống nhặt, thì bị Yến Phù An giữ cằm lại.
Cậu ấy cúi nhìn tôi, ánh mắt có chút lạnh.
“Đường Chu, cậu đang tránh tôi à?”
Tim tôi đ/ập lo/ạn, đồng t.ử co lại, như mèo bị giẫm đuôi, phản xạ đầu tiên là bỏ chạy.
Nhưng tôi vừa đứng dậy, đã bị cậu ấy kéo cổ áo lôi lại.
Cả người tôi ngã vào lòng cậu ấy.
“Cậu định đi đâu? Gh/ét tôi à?”
Đầu óc tôi lo/ạn hết cả lên, chẳng biết phải nói gì.
Đến khi kịp phản ứng, tôi đã nói ra rồi.
“Đúng! Gh/ét cậu! Gh/ét c.h.ế.t luôn!”
17
Không khí lặng đi trong chốc lát.
Tôi cảm thấy mình làm hỏng chuyện, đ/au đầu nhắm mắt lại.
Từ sau nụ hôn trong cầu thang lần trước, Yến Phù An chưa bao giờ giải thích tại sao lại hôn tôi sau khi “giải vây”.
Cậu ấy không nói gì cả, cứ như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra.
Không có giải thích, cũng chẳng có tỏ tình, tất cả giống như ảo giác tôi mơ ra sau khi say.
Chỉ có mình tôi mãi loay hoay trong giấc mộng đó.
Tôi không kiềm được, mắt đỏ lên, nắm ch/ặt áo của Yến Phù An.
Giọng nói vang vọng trong lớp học trống, có phần kích động: “Không thích tôi thì hôn tôi làm gì?”
“Tôi đã quyết định từ bỏ rồi, đã định cả đời chỉ làm bạn với cậu, tại sao còn đến trêu chọc tôi nữa?”
Yến Phù An bình tĩnh đẩy lại cặp kính hơi lệch trên mặt.
Ngón tay thon dài chạm lên môi mình.
“Muốn hôn à?”
Tôi đang bực mà đơ người: “... Gì cơ?”
Tôi ngơ ngác nhìn môi cậu ấy, hết ngẩn ngơ rồi lại không kìm được nuốt nước bọt.
Ngay khi tôi cúi đầu định nhào tới, “bốp” – một tờ đề thi đ/ập vào mặt tôi.
“Thang điểm 120, cậu được 60.”
Tôi nổi kh/ùng: “Yến Phù An, cậu bị bệ/nh à!”
Cậu ấy lại nhìn tôi với ánh mắt như móc câu: “60 điểm, cho cậu hôn một phút.”
“Hôn không?”
Tôi định giữ chút tự trọng mà nói “không hôn”, nhưng nhìn đôi môi đó, tôi lại kìm không nổi.
Được rồi, tôi đúng là chẳng có tiền đồ!
“Hôn!”
18
Yến Phù An chơi tôi như chơi cún vậy.
Còn tôi, vì một cái hôn mà ngày ngày cắm đầu gặm sách gặm đề, mặt trắng bệch.
Cuối tuần về nhà, cả nhà ngạc nhiên vì tôi g/ầy đi trông thấy.
Tôi thở dài, ngã oạch lên ghế sofa.
“Đừng hỏi nữa, quen người ta mà đến hôn một cái cũng khó.”
Bố tôi nhíu mày, mẹ tôi mắt sáng rỡ, ông bà nội ngoại kéo ghế ngồi xung quanh.
“Gì cơ? Yêu rồi mà không cho hôn à?”
“Là ai thế? Không ngờ có người khiến Chu Chu nhà mình thích được, chắc giỏi lắm đây!”
Bình luận
Bình luận Facebook