Thần Tài Nhặt Được Chồng Là Cậu Chủ Ngỗ Ngược

Tôi là Thần Tài nhà họ Trình

 

Trình Tư Nam từ nhỏ đã không tin vào số mệnh, cũng chẳng thèm bái lạy tôi.

 

Tôi liền khiến nhà cậu ta sa sút, tài sản tiêu tan.

 

Người lớn nhà họ Trình cuống cuồ/ng, để chuộc lỗi đã đem Trình Tư Nam... gả cho tôi.

 

Tôi: “Biết gọi tôi là gì không?”

 

Trình Tư Nam bĩu môi tức tối: “Vợ... vợ à?”

 

Nhưng tôi là đàn ông...

 

1.

 

Trình Tư Nam từ nhỏ đã rất cứng đầu. Ngay cả khi cụ cố của cậu ta còn sống cũng phải quỳ xuống dập đầu trước bài vị tôi, c/ầu x/in tôi phù hộ cho nhà họ Trình hưng thịnh.

 

Ấy vậy mà thằng nhóc này, mới tròn 100 ngày tuổi, trong lễ bốc đồ, việc đầu tiên làm là đ/á thẳng vào bàn thờ tôi.

 

Tôi bị hít một mũi đầy tro bụi, suýt nữa hắt xì ra khói.

 

Nể tình nó còn nhỏ, mặt mũi bụ bẫm đáng yêu, tôi tha cho một mạng.

 

Nhưng càng lớn, nó càng bướng. Gân cốt cứng ngắc, đầu gối không bao giờ cong xuống.

 

Ba mẹ nó m/ắng: “Quỳ xuống!”

 

Trình Tư Nam ưỡn cổ, bắt chước trên tivi, giọng trẻ con lanh lảnh:

 

“Cả đời này, chỉ quỳ trời, quỳ đất, quỳ vợ. Mấy người khác, con không quỳ!”

 

Ba mẹ cậu ta bất lực, quay sang bàn thờ tôi vái lạy rối rít.

 

Thằng nhóc láo lếu này, phải cho nó nếm thử mùi từ thiếu gia sa sút là thế nào.

 

Tôi ra tay, tài sản nhà họ Trình tụt dốc không phanh, ngược lại nhà đối thủ cạnh bên thì phất lên như diều gặp gió.

 

Cả nhà họ Trình hoảng lo/ạn, vội vàng mang Trình Tư Nam đến trước bài vị tôi:

 

“Thần Tài bớt gi/ận, thằng nhỏ không hiểu chuyện, xin giao cho ngài dạy dỗ.”

 

Cửa vừa đóng lại, tôi hiện thân.

 

Trình Tư Nam chẳng hề sợ hãi, mắt sáng quắc, khí thế hừng hực.

 

Tôi tiến lại, véo má cậu ta một cái:

 

“Biết tôi là ai không?”

 

Cậu ta hất tay tôi ra, im thin thít.

 

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nó:

 

“Biết gọi tôi là gì không?”

 

Trình Tư Nam bĩu môi, mặt phồng phồng tức gi/ận:

 

“V... Vợ?”

 

Tôi phì cười.

 

“Tôi là tổ tiên của cậu đấy!”

 

2.

 

Sợ thằng nhóc này lớn lên thành l/ưu m/a/nh, cứ mở miệng ra là “vợ”, tôi yêu cầu cậu ta gọi tôi là “anh”.

 

Thế mà nó chỉ tay vào tượng đất của tôi, mạnh miệng nói:

 

“Lớn lên con sẽ cưới anh làm vợ!”

 

Một câu khiến cả thần tiên và người trần c.h.ế.t sững.

 

Ba mẹ cậu ta vội bịt miệng nó, quay sang bàn thờ tôi xin lỗi lia lịa:

 

“Thằng nhỏ vô lễ, mong Thần Tài lượng thứ…”

 

Cửa vừa đóng lại, tôi còn nghe ba cậu ta dỗ:

 

“Thần Tài già rồi, x/ấu lắm, lại là đàn ông, con trai sao cưới con trai được?”

 

Trình Tư Nam cứng đầu, nhất quyết nói “được là được”.

 

Ăn một trận đò/n xong, cậu ta chạy đến chỗ tôi, mặt mũi bầm dập, giọng ấm ức:

 

“Anh ơi, con trai không thể cưới con trai thật sao?”

 

Tôi đang ngồi xổm trên đất ngậm cọng cỏ đuôi chó, cứng họng không biết trả lời thế nào.

 

Nhìn thằng nhỏ sắp khóc đến nơi, tôi đành xoa đầu dỗ nó:

 

“Để mai mốt anh hỏi Nguyệt Lão cho.”

 

Không ngờ nó lập tức nắm lấy tay tôi, đôi tay nhỏ xíu nắm ch/ặt:

 

“Anh phải nhớ hỏi nha. Lớn lên em sẽ cưới anh làm vợ!”

 

Khóe miệng tôi gi/ật giật:

 

“Này... Tại sao em cứ nhất quyết cưới anh làm vợ thế?”

 

Cậu ta nghiêm túc trả lời:

 

“Vì anh đẹp.”

 

Tôi: “…”

 

Phải nói là... anh mày vẫn còn sức hút phết đấy chứ.

 

Tôi bảo:

 

“Học hành chăm chỉ vào, sau này em sẽ hiểu, anh đây không phải ‘đẹp’.”

 

Cậu ta chớp mắt:

 

“Vậy là gì?”

 

“Là soái – phong độ!”

 

3.

 

Năm Trình Tư Nam lên mười, giới thần tiên xảy ra biến động, tất cả thần tiên tạm trú dưới nhân gian đều phải quay về trời.

 

Tôi báo với cậu ta:

 

“Anh phải về trời rồi.”

 

Tư Nam đang làm bài, tay khựng lại:

 

“Khi nào anh quay lại?”

 

Thật ra tôi không biết. Nhưng ánh mắt nó mong chờ quá, nên tôi dối:

 

“Nhanh thôi.”

 

Cậu ta cúi đầu suy nghĩ rồi bỗng nhiên trở nên rất ngoan:

 

“Vậy anh phải về kịp sinh nhật em đó.

Nhớ hỏi Nguyệt Lão nữa nha, trai với trai…”

 

Cậu ta lẩm bẩm mãi không thôi.

 

Hôm đó, Trình Tư Nam ngồi trong phòng thờ tôi rất lâu, đến khi không chịu nổi buồn ngủ, gục đầu xuống bàn thờ mà ngủ.

 

Tôi xoa đầu cậu nhóc lần cuối:

 

“Nhóc con, sinh nhật vui vẻ.”

 

Rồi tôi rời khỏi nhân gian.

 

Trên trời xảy ra đại nạn.

 

Lũ thần tiên mục ruỗng chiếm hết chỗ tốt, chia ghế cho con cháu họ hàng, thần tiên không có chống lưng như tôi chỉ có thể làm mấy việc hầu hạ.

 

Tôi tức đi/ên, ch/ửi ầm lên:

 

“Chúc các người mãi th/ối r/ữa, hôi hám!”

 

Kết quả bị chúng nó giáng xuống trần, bắt tôi làm một ăn mày nhỏ.

 

4.

 

Tôi trở thành ăn mày có pháp lực mà không được dùng.

 

Luật trời cấm thần tiên dùng pháp lực khi mang hình thể người phàm, nếu vi phạm sẽ bị rút gân, nghiền xươ/ng, đuổi khỏi giới thần tiên.

 

Đám lão già mục nát đó chắc chắn chỉ chờ tôi phạm luật để xử lý.

 

Đừng mơ!

 

Nhưng nhân gian quá khổ. Ngủ dưới gầm cầu cũng bị tranh chỗ.

 

Tôi lau vết m.á.u trên miệng, gi/ận sôi m/áu. Tôi mà từng chịu ấm ức như vậy sao?

 

Nén khí tụ trong tay lại, tôi nhặt viên gạch đ/ập thẳng vào ba tên cư/ớp chỗ kia.

 

Tôi bị bắt vào đồn công an. Ba tên đó hợp tác vu khống tôi đ/á/nh người.

 

Cảnh sát tra hệ thống không thấy thân phận tôi, tưởng tôi bị bỏ rơi.

 

“Có ai có thể liên lạc không?”

 

Tôi nhìn năm hiện trên tivi.

 

Một ngày trên trời, một năm dưới đất. Tính ra, đã hơn mười năm kể từ lúc tôi trở lại thiên giới.

 

“Cậu nhớ được thông tin liên lạc không?”

 

Tôi lắc đầu. Vừa mở miệng, vị m.á.u vẫn còn.

 

“Tôi chỉ nhớ một cái tên – Trình Tư Nam.”

 

Cả cảnh sát và ba tên kia sững người.

 

Ba kẻ đối diện tôi lập tức phá lên cười, bị cảnh sát quát im lặng.

 

“Cậu chắc là... Trình Tư Nam?”

Danh sách chương

3 chương
15/12/2025 10:41
0
15/12/2025 10:41
0
15/12/2025 10:41
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu